Hạnh Phúc Một Đời Hóa Ra Chỉ Là Tạm Bợ

Chương 17




Đêm đã về khuya.

Chiếc đồng hồ điểm sang ngày mới nhưng Bình An vẫn còn thao thức.

Bước ra khỏi cuộc hôn nhân mà cô cùng Thanh Hào vun đắp cả một thời thanh xuân, cõi lòng cô tự nhiên trống không, mọi dây cảm xúc dường như bị đông cứng. Cô hoàn toàn tê liệt nên không biết mình vui hay buồn.

Nhìn hai đứa con thơ say giấc. Bình An tự nhiên thấy xót xa, thấy thương con vô bờ bến. Chúng chẳng có lỗi gì khi có mặt trên đời này. Vậy mà phải gánh chịu một mất mát lớn.

Rồi đây, từng bước chân chập chững vào đời, con sẽ thiếu bàn tay cha dìu dắt. Vắng bóng cha trong một mái nhà nên vắng luôn hơi ấm tình thương phụ tử. Hai con còn quá nhỏ để cảm nhận được nỗi đau lớn này. Cô phải làm gì để có thể bù đắp khoảng trống mênh mông đó cho con?

Thương nhất là thằng em. Nó chưa biết hơi ấm của cha, bởi Thanh Hào chưa một lần bế con.

"Con trai bé nhỏ của mẹ! Con gái đáng thương của mẹ. Mẹ xin lỗi hai con!" Mẹ thật vô dụng, không biết chọn cho hai con một người cha tốt, không biết giữ cho hai con một mái ấm gia đình trọn vẹn: "Nhưng hai con yên tâm, mẹ sẽ thương hai con gấp vạn lần, tỷ lần để bù đắp phần nào sự khiếm khuyết đó cho hai con."

Vì con cô cần phải cố gắng. Cố gắng gấp nhiều lần. Cô nguyện với lòng sẽ nuôi dạy hai con nên người.

Trước mắt, cô cần một việc làm phù hợp. Tương lai tạo dựng cho con một mái nhà. Nơi ấm áp bình yên, nơi để yêu thương và nơi để trở về.

"Anh Hai, em quyết định bán mảnh đất em mua ngày trước!" Bình An sau một ngày suy nghĩ kĩ, tối về cô bàn với anh trai.

Anh Hai cô trầm tư tính toán: "Chỗ đất đó tương lai là đất vàng! Em đừng bán để đó làm ăn. Nếu em cần tiền, cứ nói anh chị!" Sợ em gái ngại chị dâu, anh cô bàn hướng khác: "Không ấy, bán mảnh đất ba mẹ để phần cho em, em chịu không?"



Bình An từ chối thẳng: "Không, mảnh đất đó không được!" Cô nhất quyết không bán. Đó là kỷ niệm của ba mẹ để lại. Cô phải để dành cho anh trai.

Bình An quyết định: "Anh cứ giúp em bán mảnh đất em mua. Em cần vốn để đầu tư làm ăn!" Từ giờ, cô là chỗ dựa duy nhất của con. Cô phải là một cây trụ vững chắc để hai con có thể bình an dựa vào.

Dù có chút tiếc nhưng anh trai Bình An vẫn đồng ý với kế hoạch của em gái. Anh Hai luôn tôn trọng và ủng hộ mọi quyết định của cô.

Người giúp cô làm mọi thủ tục là Phú Quý. Sau một hồi lưỡng lự, anh nói: "Bình An, có thể cho anh biết dự định của em được không?" Sợ cô hiểu lầm, anh nói thêm: "Anh có thể góp ý cho em một phương án tối ưu!"

Bình An nhìn anh một hồi lâu rồi nói: "Em cần vốn để mở shop bán quần áo! Con em còn nhỏ, công việc này phù hợp nhất!" Vừa trông được con vừa có thể kiếm đồng ra đồng vào.

"Anh tán thành. Vậy anh giúp em làm thủ tục và chọn địa điểm!"

Địa điểm Phú Quý chọn cho cô mở shop nằm trên một con đường lớn ở phố.

"Em thấy ưng nơi này không?" Phú Quý nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, anh hỏi.

Bình An nhìn căn nhà khang trang, cô ngần ngại: "Địa điểm rất tốt, chắc chắn giá cho thuê cao, em e sẽ không có lợi nhuận!" Nếu tính tất cả mọi hao phí vào hàng hóa, nâng cao giá thành sản phẩm, cô lo khó tiêu thụ và lợi nhuận không là bao.

Phú Quý cười: "Em yên tâm! Đây là nhà anh! Một mình anh quá rộng rãi nên phí. Anh ở tầng hai, nhường tầng trệt cho em mở shop."



"Như vậy cũng được hả?"

"Có gì mà không được. Ăn nhiều chứ ở bao nhiêu! Vả lại, anh ở Văn phòng và rảnh rỗi nhận vài cuốc taxi nên ở nhà không có bao nhiêu! Đóng cửa bỏ phí! Em có thể dùng và dọn dẹp giúp anh thay cho tiền thuê!"

"Như vậy thì còn gì bằng! Mẹ con em thành tâm cảm ơn anh!" Bình An cúi đầu tạ ơn Phú Quý.

Anh đưa tay ngăn cô: "Với anh, em không cần câu nệ! Hãy xem anh như anh trai em! Đều là người nhà cả, đùm bọc nhau lúc khó khăn là việc nên làm, em đừng bận tâm!"

Nhờ sự giúp đỡ của anh trai, chị dâu và Phú Quý, shop quần áo Ngô Gạo của Bình An đã được khai trương và đưa vào hoạt động.

Vốn là một cử nhân Kinh tế, Bình An có thiên phú về kinh doanh, cửa hàng quần áo Ngô Gạo của cô ăn nên làm ra.

Hằng ngày, Phú Quý đi làm tiện đường giúp cô đưa bé Bắp Ngô đến trường Mầm Non. Cô địu thằng em, hai mẹ con cùng buôn bán.

Ơn trời, từ ngày ly hôn, thằng nhỏ hình như hiểu được nỗi lòng của mẹ, con không quấy khóc, ngoan ngoãn chơi rồi ngủ ngon trên lưng mẹ.

Những lúc vắng khách, hai mẹ con cùng nhau chơi đùa. Nhìn con cười ngặt nghẽo, Bình An thấy vơi đi bao mệt mỏi, muộn phiền. Con càng lớn càng giống Thanh Hào khiến đôi lúc làm cô chạnh lòng nhớ về quá khứ.

Mới đó mà đã nửa năm rồi!

Mọi vương vấn về chồng đều không còn nữa, những thắc mắc không hiểu vì sao chồng nỡ phản bội mình và đành lòng bỏ mặc hai con sau ly hôn cũng khẽ khàng bay theo cuộc sống mưu sinh. Trong lòng cô chỉ còn lại nỗi âu lo. Lo kiếm tiền và chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ.