Hạnh Phúc Mới

Chương 18




1. Chủ Nhật, ngày 25 tháng 11, lúc 10 giờ

Trần Hấp mở mắt ra, phát hiện ra cả người cô đều đang dán lên người Chương Lộc, một tay cô đang cuộn trước ngực, tay còn lại ôm eo anh, hai chân thì gác lên cùng một chỗ, cả người cô cũng đang bị anh vây trong lòng. Anh còn gối lên đầu cô, hai tay ôm lấy cô, hơi thở của anh bao quanh cô.

Đây là lần đầu tiên khi cô tỉnh lại vẫn thấy Chương Lộc bên cạnh, chưa tỉnh dậy.

Trần Hấp hơi ngọ nguậy.

“Dậy rồi hả?” Giọng nói của anh trong trẻo, không hề có chút cảm giác buồn ngủ nào.

“Vâng, hôm nay sao anh vẫn chưa dậy?” Cô hỏi mà không nhìn lên, vẫn nhắm mắt nằm sấp.

“Anh muốn ôm em lâu hơn chút.”

Trần Hấp nhoẻn miệng cười, tựa đầu vào ngực anh. Tiếng cười của Chương Lộc mơ hồ không rõ, cô chỉ có thể phán đoán dựa vào sự rung ở lồng ngực.

Một lát sau, Trần Hấp ngẩng đầu, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng tay anh lại quấn chặt hông cô không buông, “Em muốn dậy.” Chẳng có lời đáp lại, cuối cùng cô lại bị anh trở mình, đặt dưới thân.

Trần Hấp nhìn thấy đầu của anh ngày một gần mới kịp nhận ra, vội vàng đưa tay che miệng, ú ớ lên tiếng: “Em còn chưa đánh răng mà!”

“Để anh đánh cho.” Anh vẫn không dừng lại, hôn lên bàn tay cô.

“Nhưng mà em không…” Lòng bàn tay cô ngứa ngáy, len lỏi tới tận đáy lòng, “Vậy hôn một cái thôi đó.”

Đọc Full Tại truyenfull.com

Chương Lộc cười, gỡ tay cô ra, “Được.” Nhưng anh nói một đằng làm một nẻo, dứt khoát cạy miệng cô ra, liếm láp từ trong ra ngoài tận mấy lần, cho tới khi cô cảm thấy khó thở và không thể kiềm được tiếng nức nở nữa thì anh mới chịu buông ra.

“Anh lừa em!” Đôi mắt cô ướt át, như đang lên án hành động của anh, nhưng thực ra giọng cô lại dẹo dẹo như đang làm nũng. Trần Hấp không bài xích những hành động thân mật như thế này, cô chỉ đang cảm thấy thẹn thùng khi hôn môi mà chưa đánh răng thôi.

“Như này thì em không cần đánh răng nữa rồi.”

Trần Hấp đẩy anh ra, lần này lại rất dễ dàng, “Ôi! Anh buồn nôn thật ấy!” Cô loẹt quẹt chạy ra khỏi phòng, để lại phía sau tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.

2. Chủ Nhật, ngày 25 tháng 11, lúc 10 giờ 23 phút

Có lẽ là do hôm qua chườm đá thực sự hiệu quả, tuy rằng mắt cô vẫn còn hơi sưng nhưng cũng không tới nỗi khó nhìn. Trần Hấp đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp lấy nước uống, thấy Chương Lộc đang nấu ăn ở trong đó.

Không gian phòng bếp rất nhỏ, một người đứng thì vừa vặn, nhưng hai người thì lại hơi chật. Trần Hấp đứng cạnh cửa bếp, nhìn bóng lưng rộng rãi và cao lớn của anh, cô biết khi chạm vào, tấm lưng ấy rất cứng rắn, ấm áp.

Cô trầm ngâm một lát, khẽ hỏi: “Anh đang nấu gì vậy?”

“Anh đang hâm lại cháo gà, em ăn trứng đi.” Chương Lộc xoay người nhìn cô. Khi Trần Hấp bước tới, anh liền ôm cô vào lòng.

“Sáng anh dậy nấu sao?” Cô hoàn toàn không biết được anh rời giường lúc nào, không khỏi cảm thán, đồng hồ sinh học của người đàn ông này quá bén, dù ngủ muộn tới đâu anh cũng sẽ dậy đúng giờ.

“Ừ, hôm nay gọi đồ ăn ngoài nhé? Anh sẽ gọi một vài món Lão Tây Môn*, lát là tới liền.”

(*) Lão Tây Môn: một địa danh của Thượng Hải, Trung Quốc.

“Dạ,” Cô chống tay trước ngực anh, cọ trái cọ phải, “Nhưng mà em còn muốn ăn KFC nữa cơ…”

“Hả? KFC?”

“Dạ, em còn muốn ăn kem, cả hamburger nữa.”

“Anh biết rồi, tới chiều anh đặt về cho em.”

Trần Hấp nhận thấy bản thân cô hơi kì lạ, từ lúc tỉnh dậy tới giờ, mỗi một ánh nhìn anh trao cô, mỗi một câu nói của anh, cô đều cảm thấy nó chan chứa yêu thương và trìu mến, mà chính cô cũng vậy, không hiểu sao cô chỉ muốn làm nũng với anh, muốn tiếp xúc thân thể với anh, muốn được giống như bây giờ, ôm anh thật chặt.

Đọc Full Tại truyenfull.com

“Buổi chiều chúng ta ở nhà sao?”

“Ừ, chúng ta xem phim đi.”

“Nhưng mà xem phim ở nhà em không thoải mái bằng nhà anh…”

“Thế tới nhà anh nhé?”

“Tạch”, tiếng tắt bếp vang lên, Trần Hấp có hơi lưu luyến không muốn buông tay. Cô nhận lấy bát cháo ấm áp, húp một ngụm, sau đó nhận lấy quả trứng gà đã được lột vỏ sạch sẽ, cắn một miếng. Thực ra xem phim ở đâu đối với cô mà nói không quan trọng tới vậy, chỉ là trong vô thức cô muốn nói gì đó để đối đáp với anh, làm cho cuộc hội thoại giữa hai người được dài hơn.

Trần Hấp “vâng vâng” hai tiếng rồi lắc đầu, nói: “Chạy tới chạy lui thật là phiền phức, thôi bỏ đi. Hôm nay anh có ở lại nhà em không ạ?” Chính cô còn không phát hiện ra ngữ điệu câu hỏi của mình lại thân mật như vậy.

“Không phiền đâu, ở lại nhà anh cũng được, ngày mai anh đưa em tới trường.” Anh chống tay lên bàn bếp, nhìn thẳng vào cô.

“Vậy thì phải dậy sớm lắm, em không dậy được…” Trần Hấp đã hơi lung lay nhưng vẫn khá do dự.

“Sớm hơn 20 phút thôi, đi ngủ sớm hơn chút là được.” Anh thản nhiên, đề nghị: “Sau này một là em đến nhà anh ở, hai là anh tới đây, thế nào cũng được.”

“Ở nhà em nhỡ mẹ phát hiện thì sao…”

“Vậy thì ở lại nhà anh, nhé? Chủ nhật về đây.”

Trần Hấp cúi đầu, đôi chân cô chống lên chân anh, một lớn một nhỏ, hình ảnh bình dị như vậy, thế mà giờ đây cô lại thấy nó thân mật vô cùng, “Được ạ,” Cô đã nghe được tiếng của chính mình, trông thì có vẻ rất bình tĩnh, thong dong, nhưng thực chất thứ tiếng còn lớn hơn cả giọng cô chính là tiếng tim đập, nó đã bán đứng cô, lúc trước hai người chỉ ngủ lại, giờ là ở chung.

“Vậy anh phải gọi em dậy sớm đấy nhé.”

“Được.”

3. Chủ nhật, ngày 25 tháng 11, lúc 12 giờ 53 phút

Nửa tháng trôi qua, bảo dài thì cũng không phải, ngắn cũng không phải, nhưng Trần Hấp lại cảm thấy dường như đã trôi qua một khoảng thời gian thật dài. Mọi thứ trong phòng này, từ hũ cà phê xay trước mặt, cho tới chăn đệm với những đường vân xanh đậm, tấm thảm lông mềm mại nâng niu từng bước chân, những thứ này đều mang lại cho cô cảm giác lạ lẫm, như là hai tháng vừa rồi chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Bức rèm dày nặng che chắn hết ánh sáng, cũng như đang che chắn lại nội tâm hoảng loạn của cô.

Hương vị cà phê thơm nồng vương vấn quanh chóp mũi. Theo từng thước phim trôi qua, Trần Hấp lại càng nghi ngờ mình có hội chứng khát da*, phải dựa vào anh, ôm anh, có hơi ấm của anh ở bên thì cô mới có thể an tâm, không nghĩ ngợi lung tung.

(*) Hội chứng khát da (Touch starvation): là một bệnh lý tâm thần, người bị mắc hội chứng này sẽ luôn khao khát được chạm vào hoặc có những tiếp xúc vật lý từ các sinh vật sống các. Nó thường xảy ra với những người ít hoặc không tiếp xúc cơ thể trong một khoảng thời gian dài.

Chương Lộc chống khuỷu tay lên thành ghế sopha gần đó, tay còn lại đang nghịch tóc cô.

“Hạ Miểu gửi em mấy tấm hình.”

“Trong tấm ảnh đó trông anh khác hoàn toàn với hiện tại, nếu như anh của ba năm trước đứng trước mặt em, em chắc chắn sẽ không thể nhận ra.”

“Trông vậy mà anh từng để tóc dài cơ đấy, lại còn nhuộm xám nữa, ngầu ghê gớm.” Trần Hấp không hề che giấu sự kinh ngạc và tiếc nuối vì đã bỏ lỡ thời kì này của anh. “Giống như mẫu trai hư điển hình á, rất được lòng phái nữ.”

“Em thích kiểu này sao?” Chương Lộc không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ có thể suy đoán.

“Anh biết không, từ nhỏ tới lớn em đều phải ngoan ngoãn, là con nhà người ta trong mắt người khác, chưa từng có thời kì phản nghịch, cũng chưa từng làm chuyện gì khác người, dần dà chuyện đó không còn thay đổi gì trong hai mươi sáu năm liền. Đương nhiên là em cảm thấy chuyện đó không có gì là không tốt, tuy rằng như vậy vừa đơn giản lại vui vẻ, nhưng có đôi khi em vẫn sẽ rất hâm mộ những người sống một cuộc sống không có quy luật, bởi vì cuộc sống như vậy thực sống động, rất nhiều màu, ví như anh vậy. Nếu như ba năm trước em gặp anh, em nhất định sẽ bị anh hấp dẫn, bởi anh cực kỳ ngầu, lại còn men lì, cũng vô cùng đẹp trai, thoạt trông vô cùng có cá tính, khác hoàn toàn với con người em. Chỉ là, có lẽ em sẽ chỉ biết đứng đằng xa nhìn anh, chứ không có dũng khí tới bắt chuyện làm quen.”

Trần Hấp tự thuật, cô cũng không mong chờ Chương Lộc đáp lại, cô chỉ đang nói những điều ấp ủ trong lòng.

“Nói là nhát gan, chi bằng hãy nói là do tâm tính nhút nhát một cách phi lý. Anh muốn nói đó là tự ti cũng được, bởi vì chính bản thân em rất đỗi bình thường, từ tính cách tới bề ngoài, vì muốn tránh thất bại mà lựa chọn từ bỏ, ngoại trừ tiếc nuối trong lòng thì em sẽ không bị tác động gì từ bên ngoài, tỉ dụ như bị cười chê. Làm vậy thì em sẽ chẳng phải nhận bất cứ mất mát, đau thương nào cả.”

“Vì vậy trước kia em cũng từng gặp những người như vậy, thích những người như vậy.” Chương Lộc tổng kết lại.

“Anh chú ý điểm chính xem nào!” Trần Hấp nghiêng đầu, đẩy anh một chút.

“Thế theo em điểm chính ở đây là gì nào?”

“Điểm chính ở đây là, dù là ba năm trước hay là hiện tại, anh đã không còn nhuộm tóc, cũng không còn chơi nhạc nữa mà chuyển thành người làm ăn, cũng không còn là thiếu niên nữa mà trở thành một người đàn ông chín chắn trưởng thành. Anh đã trở thành người dù có nhiều tiền nhưng vẫn có thể sống bình dì, là một đối tượng mà em có thể hẹn hò cùng. Nhưng khi bạn gái cũ của anh xuất hiện trước mặt em, em vẫn sinh ra tâm lý sợ hãi, bởi vì em đã tự phủ nhận luận định của chính mình, cùng lúc đó tình cảm mà anh dành cho em lại khiến em hoài nghi và suy đoán, sau đó do sợ phải đưa ra lựa chọn nên em quyết định trốn tránh.”

“Sự bắt đầu mối quan hệ của chúng ta chính là biến số, anh cũng chính là biến số đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời của em, đối với anh, hẳn em cũng là một biến số.”

Bàn tay nghịch tóc Trần Hấp sớm đã ngừng lại, ngay khi cô nói những lời này, Chương Lộc đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô.

Là một nụ hôn dài vừa ngọt ngấy lại vừa ướt át.

Đọc Full Tại truyenfull.com

“Anh thích hôn em,” Trán kề trán, hơi thở của hai người quyện vào nhau, giọng nói của anh trầm thấp, từng câu từng chữ đều dõng dạc, “Bởi vì em quá ngọt ngào, anh không thể kiềm chế.”

“Em muốn hỏi anh vì sao, anh không biết, từ ngày mang rượu cho em anh đã từ bỏ việc hỏi chính bản thân mình rồi. Anh muốn tìm em, tìm ngay, muốn theo đuổi em, theo đuổi luôn, muốn ở bên em, vậy thì ở bên ngay tức khắc.”

“Em chính là một biến số, cũng chính là một biến số vô cùng tốt đẹp, thế cho nên anh sợ vào một ngày nào đó em đột nhiên rời khỏi anh, nói với anh rằng em ở bên anh chỉ là do nhất thời xúc động, vì muốn hàn gắn vết thương lòng, một khi đã tốt lên rồi thì anh đã thành kẻ vô dụng.”

“Em sẽ không như vậy.” Trần Hấp lắc đầu phủ nhận.

“Anh cũng sẽ không vì chuyện với người cũ mà rời bỏ em. Cảm xúc chính là thứ phi logic, em không thể nào dựa vào cảm xúc trước kia của anh để suy đoán ý nghĩ của anh hiện tại. Em cũng thế thôi, em cũng đâu thể để mình đắm chìm trong đau thương của tình cũ mãi được.”

“Dạ… Người em thích là anh.”

“Anh biết.”

“Em cũng thích hôn anh…”

Anh không nói gì, chỉ dùng tiếng cười và cái hôn thay thế câu trả lời.

4. Chủ Nhật, ngày 25 tháng 11, lúc 14 giờ 20 phút

Bộ phim đã chiếu tới phần cuối, Chính Nam hỏi Cúc Thứ Lang, “Tiên sinh, cho hỏi ngài tên gì vậy?”

“Cúc Thứ Lang, con mẹ nó, cút đi.”

Thước phim cuối cùng chính là cảnh Chính Nam chạy về phía trước, chẳng hề ngoái đầu lại, mãi cho tới khi khuất bóng phía đằng xa.

“Chúng ta xem lại lần nữa đi.” Trần Hấp nói, suốt hai tiếng chiếu phim, hai người không nói chuyện thì cũng hôn nhau.

Cô hỏi rằng có phải anh đã cai thuốc rồi không, bởi vì cô chưa từng thấy anh hút thuốc trước mặt cô bao giờ. Chương Lộc nói không, anh chỉ hút ít, vả lại anh cũng không muốn cô phải hút thuốc thụ động. Trần Hấp nghĩ đến bộ dáng hút thuốc trong tấm ảnh của anh, đột nhiên nói muốn xem anh hút thuốc. Chương Lộc tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu của cô.

Cô không nói rõ làm vậy là có ý gì, chẳng lẽ là không cam lòng nên tự tìm niềm an ủi sao? Không, cô chỉ là không muốn dựa vào một tấm hình mà suy nghỉ, rõ ràng người ấy đang ở ngay trước mặt cô, chạm tay cái là tới, cho nên cô muốn đem hình ảnh thành sự thật. Chẳng qua là kết quả cuối cùng vẫn có sự khác biệt, tư thế cầm thuốc của anh vẫn như cũ, nhưng mà cả người anh đã không còn toát ra khí chất mạnh bạo, có tính công kích như ngày xưa, thay vào đó là một khí chất trầm ổn, trưởng thành và khêu gợi, quyến rũ.

Cô lẳng lặng quan sát, anh lẳng lặng hút thuốc.

Cô muốn nếm thử vị thuốc nhưng bị anh từ chối. Anh nói thuốc lá không phải là thứ tốt lành gì, trước kia anh hút là do bị stress quá nhiều, về sau anh chỉ hút trong những tình huống xã giao. Trước kia anh không uống rượu, say này uống rượu rồi nên cũng dần từ bỏ thuốc lá.

Trần Hấp nói anh có tính tự chủ mạnh mẽ, từ chuyện dậy sớm cho tới chuyện hút thuốc, đối với cô mà nói những người không ham ngủ đều là những người trâu bò, có thể cai nghiện thuốc lá lại càng trâu hơn.

“Tình yêu của anh đối với em hình như lại tăng thêm chút, sắp tràn cả ra rồi.” Lúc trước khi Chương Lộc đề cập tới chuyện này, cô luôn làm như chuyện này không cần phải nỗ lực gì cả, coi nó như một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cô biết rất rõ, tình cảm của anh đối với cô mỗi giây đều phát sinh biến hóa, giây sau càng mãnh liệt hơn giây trước.

“Vậy em phải cố gắng để làm nó tràn đầy rồi.”  

Trần Hấp thấy mình điên rồi, nhìn anh hút thuốc như vậy mà cô vẫn có thể muốn hôn anh, nếm thử vị thuốc vừa hắc vừa chát trong miệng anh. Cô không cảm thấy nó là một mùi khó ngửi vô cùng, ngược lại còn thấy nó khiến mình rung động không thôi.

“Lần xem phim này không được nói nữa, nếu như em lại buồn miệng muốn nói thì anh phải ngăn em lại đó.” Trần Hấp liếm đôi môi tê dại, nói, “Anh cũng không được nói chuyện đâu đấy.”

Cô tự nhủ bản thân, không thể lại phóng túng được nữa, nhưng thực tế là cô lại không nhịn được mà muốn nói chuyện, sau đó anh lại hôn cô để chặn miệng cô lại, cuối cùng hai người cũng có thể xem trọn vẹn cả bộ phim.