Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Chương 23: Khóc cái gì?




“Thưa lão đại, toàn bộ phạm vi giao hàng của bang Danger đã được chúng ta làm nhiễu”- Truy Phong đã báo tình hình cho Đông Chinh Phong. Anh không nói gì, chỉ cần gật đầu là Truy Phong đã hiểu rõ. Truy Phong tiếp tục cho hai người kia chú ý tần xuất của độ nhiễu sóng.

Ngọc Thanh lúc này vẫn đang suy tư thì điện thoại lại reo lên một lần nữa, tin tức cũng nhanh quá đó. Phải ha, tổng cục diện bây giờ rất rối loạn, nếu hắn ta còn không biết thì thật không xứng trở thành lão đại của Danger, cô vẫn đang suy nghĩ thì Đông Chinh Phong đã ôm cô vào khoang ngực bánh mật săn chắc đằng sau lớp áo sơ mi mà nói:“Ngọc Thanh nghe đi, bật loa ngoài. Xem hắn nói gì”

Cô nghe vậy cũng lập tức làm theo chỉ dẫn mà bắt máy và bật loa ngoài, người nghe bên kia đã biết cô bắt máy, và anh ta đã nói một tràng dài đủ khiến cô nhức óc:“Tiểu Ngọc Thanh, năm đó là tôi cưu mang em về. Giờ em lại dùng cách này để trả ơn tôi?”

Ngọc Thanh lập tức hiểu ra vấn đề là hắn đã biết vụ nhiễu sóng kia rồi, nhưng cô không thể mang rắc rối tới cho Đông Chinh Phong được, cô đành chối bỏ sự thật:“Đồ điên kia, anh bị làm sao đấy, trả ơn với cưu mang cái gì, tôi bận làm việc giờ tôi nghe rồi, có gì nói đi”

Đường dây bên kia sắp không kiên nhẫn được với cô nữa rồi, anh ta bèn lớn giọng quát lên:“Ngọc Thanh em đừng có giả vờ với tôi, bang Danger mà biết phó bang yêu quý của bọn họ giờ đang ở với Wish thì sẽ như thế nào?”

Ngọc Thanh nhìn qua Đông Chinh Phong xem anh có phản ứng gì, anh lập tức cũng nhìn về Ngọc Thanh, hiểu là cô muốn anh chủ trì vụ này. Nếu cô đã giao tính mạng của mình cho anh, vậy anh cũng thu nhận thôi:“Wilder có gì nói thẳng”- anh trực tiếp nói vọng vào điện thoại Ngọc Thanh. Anh chắc chắn tên kia sẽ nhận ra được giọng nói của anh, làm địch bao lâu nay như vậy, nếu không nhận ra thì không sức làm đối thủ của anh.

Đầu dây bên kia lập tức cười lớn thể hiện sự khinh bỉ xen lẫn chút thất vọng và nói:“Ngọc Thanh tôi dạy em bắn súng để giờ em ngồi vào lòng địch bắn tôi, em không thấy lương tâm mình cắn dứt hổ thẹn ư?”

Ngọc Thanh đến đây liền cứng họng không nói ra một lời nào, từ trước tới giờ cô chưa từng muốn bắn chết anh ta, kĩ thuật bắn súng cô cũng đã dùng hết trong từng năm ấy để giúp Wilder rồi mà, cô cũng có phải kẻ vô ơn đâu. Ngọc Thanh liền phản bác lại:“Tôi chưa từng có ý hại anh”

“Chưa từng có ý hại tôi?Giờ em cùng kẻ thù ở đó cũng là hại chết tim tôi rồi đấy em có hiểu không?Hả?”- Wilder dường như đã xúc động mà bừng nổ cơn giận dữ nói lớn hết mức vào trong điện thoại như đang quát mắng cô vậy.

“Tôi bắt anh yêu tôi à? Là tự anh đa tình, tôi không hề yêu anh”- Ngọc Thanh nói đến đây thì không thể tiếp nổi những đợt tức giận của Wilder được nữa. Việc năm ấy đã là quá khứ, cô chấp nhận bỏ quá khứ cũng là bỏ anh, chỉ là anh đang bám víu lấy cô mà mong mỏi có tia hi vọng. Cô đã đến bước đường cùng này thì không thể quay đầu lại được nữa, chỉ vì muốn trả thù cho chính bản thân mà cô đã đứng lên khỏi đống bùn lầy đó suốt bao nhiêu năm. Cô biết là Wilder tốt với cô, nhưng cô chỉ xem hắn như là một người anh hoặc tình huynh đệ, thâm tâm cô tự nhủ không thể động tình và cô cũng không còn là Đường Thanh của ngày xưa nữa rồi. Cô bất giác run người lên bần bật dường như không kìm nổi được sự cảm xúc bất ổn này, Truy Phong và hai người kia được sự cho phép của Đông Lục Nhất cũng lặng lẽ bước ra ngoài.



Đông Chinh Phong ôm cô vào lòng, xoa đầu cô mà nói;“Khóc cái gì? Nếu em đã giao bản thân em cho tôi thì không được khóc, tôi không muốn em khóc, vì nước mắt rất vô dụng”.

Ngọc Thanh cũng dần hồi lại cảm xúc, nhưng đâu đó nỗi đau năm ấy vẫn hiện về trong tâm trí cô. Giờ cô thật sự rất ngưỡng mộ Đông Chinh Phong, rốt cuộc anh đã trải qua những gì để có thể đứng vững như ngày hôm nay. Cô không thể như anh, một tí cảm xúc cũng có thể làm cô sao nhãng. Học cách sống như Đông Chinh Phong cô chỉ e rằng tới lúc đó sẽ không còn tí tình cảm nào để xuất hiện.

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, Đông Lục Nhất cũng đi về căn hộ, để anh trai mình ở đó dỗ dành Ngọc Thanh cũng được. Để anh nhanh chóng có một người chị dâu, những lúc Đông Chinh Phong lên cơn điên, anh còn tìm thuốc giải nữa.

Ngọc Thanh vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ mà ôm chặt lấy Đông Chinh Phong để lấy một điểm tựa, hoàn toàn không biết không gian bây giờ chỉ còn có hai người. Đông Chinh Phong hoàn toàn không biết đây là cảm xúc thật lòng của cô hay là cô diễn nữa. Một vài lần cô diễn khiến anh cũng nghĩ rằng cô chỉ lợi dụng anh để diễn một vở kịch, anh cũng hết sức phối hợp. Giờ anh cần phải có câu trả lời thích đáng về mối quan hệ này.

“Ngọc Thanh cho tôi một lí do để tôi tiếp tục bảo vệ em, cho em 3 phút”

Ngọc Thanh nghe tới đây giật mình ngồi dậy nhìn chằm chằm vào anh, cô cũng không biết lí do cái gì nữa mà anh đang nói cái gì, chẳng phải anh thích cô lắm sao?

“Anh có thể gợi ý cho tôi được không?Anh hỏi bất ngờ như thế, tôi chưa có chuẩn bị”-Ngọc Thanh nói với giọng đầy tự tin mà nhìn thẳng vào mặt Đông Chinh Phong.

Lúc này hai người đối diện gần mặt nhau, chỉ cách một chút nữa là hôn lấy nhau rồi, Đông Chinh Phong bèn sát gần thêm một chút nữa, nói vọng vào tai Ngọc Thanh:“Em có thích tôi thật lòng không?”

Câu nói phù phù của Đông Chinh Phong rót vào tai cô làm cô rợn hết cả người. Thích? Phải cô thích anh, nhưng nếu bị trói buộc mà không tự do thì cô hoàn toàn không thích một chút nào cả. Với lại một người như anh, hoàn toàn có thể trói chặt người cô bất cứ lúc nào. Cô cần một người yêu không phải cần người giám sát và giam lỏng. Điều đó cô thật sự không thích.

“Thật lòng thì tôi có enjoy anh”- cô sử dụng tiếng anh chắc chắn anh sẽ không thể nào biết được, anh đâu để ý mấy thứ lặt vặt như thế này. Cô vui vẻ mà nhảy khỏi bàn tay Đông Chinh Phong, định rời đi thì Đông Chinh Phong đã đứng lên xoay người cô lại ôm chặt cô vào lòng mà nói:“Thank you for liking me”.