Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Chương 21: Tai hoạ ập đến




Trong hai tháng gần đây, cô rất nhàn hạ ngoài việc đi quảng cáo cho bộ phim sắp được công chiếu thì không có gì bận rộn cả. Tưởng chừng như êm ả mà lướt qua, nhưng Ngọc Thanh không hề nghĩ xa tới mức ông trùm bang Danger lại về Trung Quốc-Bắc Kinh để tìm cô. Ngày tháng sau này phải xem thực lực cô đối diện với nguy hiểm rình rập.



Tối hôm nay, Tư Trạm mở tiệc ở nhà riêng mời 2 anh em Đông gia và Ngọc Thanh đến dự tiệc. Chủ yếu anh kết hợp bẫy này là muốn dò xét quan hệ chính thức giữa Đông Chinh Phong và Ngọc Thanh xem như thế nào, có thật như tối hôm đó 2 người bày tỏ trước sự kiện đó hay không.

Lại nói tới mối quan hệ của Ngọc Thanh và Đông Chinh Phong, sau tối đó, Ngọc Thanh tức giận đi về trước thì cả cô và Đông Chinh Phong đều không liên lạc với nhau. Vì Đông Chinh Phong còn bận bịu rất nhiều việc nên không thể chủ động mà tới tìm cô. Cô cũng muốn trốn tránh Đông Chinh Phong nên dù anh có làm gì cô cũng đều tránh né. Bởi sau đêm đó, cô biết tương lai của cô trắc trở hơn nhiều.

Cảm xúc của cô giờ chưa thể xác định đúng được. Từ lúc chia tay Giang Đình, cô chẳng còn có khái niệm yêu và thích là gì. Nếu người khác hỏi cô, nhất định cô sẽ trả lời cô chỉ muốn có một người đi cùng cô tới suốt đời, kề vai sát cánh chẳng cần người đó có cảm nghĩ gì về cô.

Trong căn phòng tắm ở căn hộ Disney, cô ngẫm nghĩ rất lâu về hành trình của cô đang trải qua. Rốt cuộc sẽ trôi dạt và đi về đâu, khi cô dính phải Đông Chinh Phong và hơn nữa còn tên điên ông trùm bang Danger nữa. Nói cô yêu đương với hắn thì không phải, nói cô không yêu cũng không phải, năm đó hắn nói với cô trước khi cô rời đi:

“Em nên nhớ cho kỹ, dù em đi đâu tôi cũng lật tung cả Trung Quốc nên tìm em. Là em dạy tôi cách yêu thương nên người chịu trách nhiệm với tôi là em. Tôi không chấp nhận cách lạc mềm buộc chặt đâu. Tốt nhất em đừng hòng trốn thoát khỏi bàn tay tôi”

Nghĩ đến đây dòng nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống khiến cô run khẽ người, nếu cô yêu Đông Chinh Phong, hắn ta sẽ tha thứ cho cô và để yên cho Đông Chinh Phong ư? Chưa kể thế lực hắc đạo của hắn ta rất lớn, cô còn chẳng biết bên phía Đông Chinh Phong đơn giản là làm chủ tịch Đông gia và là người thừa kế Đông gia đời 32 hay là một ông trùm buôn bán gì đó bởi cô biết Đông Chinh Phong đứng lên với năng lực đó, hoàn toàn có chỗ đứng trong hắc đạo. Dù gì đi nữa, cô không mong việc này xảy đến với cô, không cô sẽ tức điên mất.

Thoáng cái đã tới 8 giờ tối, cô cũng không thể không đi tới nhà của Tư Trạm được, nói rồi cô thay quần áo và đóng cửa. Cô vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Tư Trạm đứng trước cửa, cô ngoái đầu sang bên phải thì thấy Đông Chinh Phong và Đông Lục Nhất từ từ bước về phía cô.

Không phải chứ!!!? Cô muốn tránh mặt Đông Chinh Phong thì bây giờ cô với anh lại nhìn thẳng vào mặt nhau. Lúc cô đang bất động trước sự xuất hiện của Đông Chinh Phong thì Tư Trạm đã tới đập đầu cô:" Bà bị Đông Chinh Phong doạ sợ rồi à. Đứng ngây ra đó làm gì còn không mau đi sang nhà tôi dùng tiệc, có mỗi bà biết nấu ăn nên tôi dành căn bếp cho bà rồi. Khỏi cảm ơn"

Ngọc Thanh liền nghiến răng nghiến lợi, mặt đanh lại lộ rõ sự tức giận với Tư Trạm, cô quát cho Tư Trạm một trận:“Gà điên, ông giết chết tôi đi, làm đồ ăn cho bọn ông, đừng bắt tôi làm gì nữa, mời tôi còn mời Đông Chinh Phong làm cái quái gì? Muốn anh ta bóp chết tôi hay sao?”



Đông Chinh Phong đứng chứng kiến cuộc nói chuyện từ đầu đến cuối, Ngọc Thanh nói xong anh liền nhíu lông mày lại, mang theo vẻ tức giận trong lời nói:“Tôi có nói là tôi bóp chết em?”

Ngọc Thanh chẳng muốn đụng mặt với Đông Chinh Phong vì thế cô không trả lời anh mà còn giậm chân đi nhanh về căn hộ của Tư Trạm. Điều này không hề khiến anh tức giận, anh chỉ khoé môi nở nụ cười.

Nhóc con bướng bỉnh!!!

Sau khi tới căn hộ của Tư Trạm, vào gian bếp nấu ăn cô phát hiện hết sạch hộp muối và hộp dấm làm sao cô có thể nấu ăn mà không có chúng. Đúng lúc này điện thoại của cô có tin nhắn, thuận tay cô móc ra bật lên, sau đó cô liền đanh mặt lại vì chủ nhắn tin đó là Duệ Mạc- người hỗ trợ luôn đi bên cạnh của trùm bang Danger:" Lão đại đã về tới Trung Quốc rồi, muốn gặp em, nếu không gặp anh ấy truyền lệnh bắt người cấp S đối với tất cả các nhánh bang. Đừng nói tôi không nhắc em."

Chết cô rồi!!!phải làm sao đây??Loay hoay một hồi cô luống cuống gặp phải ánh mặt nghiêm nghị của Đông Chinh Phong đang nhìn cô, cô chậm rãi nuốt nước bọt ừng ực. Chuyến này cô đi không được, mà không đi cũng không được. Cô trốn tránh nhưng chi nhánh ở Bắc Kinh này cũng có người thậm chí còn hay lảng vảng xung quanh cô, cô sợ chết khiếp đi được. Nếu đi thì cô chẳng thể về đây được nữa. Cô đành nói cho Đông Chinh Phong biết để có gì anh không khỏi sốc.

Cô mếu máo rồi khóc chạy ra ngoài phòng khách với sự ngạc nhiên của Đông Lục Nhất và Tư Trạm. Không đợi bọn họ lên tiếng, cô đã thút thít khóc lay lay tay của Đông Chinh Phong:“Boss đại nhân tôi cho anh hay, nếu anh còn không giúp tôi là anh không được yêu đương với tôi nữa đâu. Sau tối nay là tôi chết luôn đó. Cứu tôi đi boss Đại Nhân tôi còn muốn đóng phim mà huhu”

Đông Chinh Phong chỉ tiến tới ôm lấy eo cô:“Thế có yêu tôi không?Nếu yêu tôi thì thằng nhãi Bang Danger đừng hòng cướp em ra khỏi tay tôi.”

Cô lúc này cũng hết sức bất ngờ vì anh đã biết thân phận của cô mà vẫn yêu cô tới vậy?Không sợ kẻ thù xung quanh hay sao. Cô định hỏi anh thì Đông Lục Nhất nửa cười nửa khinh mà nói với cô:“Đường Thanh top 1 bắn súng là đây à?”

“Còn trêu cô ấy nữa, em sẽ được lấy vợ” giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ Đông Chinh Phong nhưng cũng đủ để Ngọc Thanh và Đông Lục Nhất sợ hãi mà im miệng.

Giờ là thời khắc mấu chốt quyết định của bản thân cô, thà đi theo Đông Chinh Phong còn hơn về lại bang Danger đó. Cô không suy nghĩ gì thêm mà nói lớn lên:“Boss đại nhân em thích anh thôi chưa yêu, liệu Boss đại nhân có thể làm chủ cho em?”

Đông Chinh Phong cười rồi ôm cô vào lòng:“Không ngờ em lại yếu đuối tới thế, chỉ lần này thôi tôi bảo vệ em. Lần sau còn khóc tôi cho em ngồi máy bay rồi đẩy em xuống. Đêm nay em cứ ở đây, anh ta dám tới đây, anh dám cho anh ta một viên để anh ta xuống hoàng tuyền dạo chơi.”