Câu nói của cô nói nhỏ dần xen vào đó là tiếng ồn của giao thông đường phố, nên Đông Chinh Phong hoàn toàn không nghe thấy được gì.
Khi tới nhà hàng mà Chinh Phong đặt trước, tất cả khách quan đều vắng tanh, chỉ có vài phục vụ đi ra tiếp đãi hai người.
Đông Chinh Phong nắm tay cô đưa lên lầu vip để có không gian riêng tư, đây là nhà hàng Á Âu nên mọi thứ đều tiện nghi. Không gian dần ám muội khi cô nhìn thấy rượu vang, thịt bò bít tết. Hơn nữa cô còn nhìn thấy nến.
Mẹ kiếp!!!!
Không lẽ Đông Chinh Phong định tỏ tình mình? Chẳng lẽ trên xe vừa nãy mình yếu đuối quá khiến anh ta thương hại. Hãy nói với mình đây là bữa tối bình thường không mình sẽ chẳng biết làm thế nào cả.
Đông Chinh Phong đã thấy được sự dè dặt của cô thể hiện qua khuôn mặt, anh bèn cất lời giải thích cho không gian đầy sự ám muội này: "Ngọc Thanh, đây là bố trí của nhà hàng, tôi đặt bàn ở đây có nói tôi dẫn một bạn gái đi ăn không ngờ họ lại bày trí như này, em thông cảm nhé"
Mẹ kiếp!!???
Dẫn bạn gái đi ăn?? Thảo nào họ trang trí như này cũng đúng, hơn nữa anh quyền cao chức trọng, họ không nịnh nọt anh mới là vấn đề. Trong đầu Ngọc Thanh âm thầm chửi rủa vị Boss đại nhân của cô.
"Lần sau ngài dẫn tôi đi ăn, thì cứ dẫn tôi đến thôi nhé, đừng có đặt bàn trước như vậy, tôi không quen lắm, với lại ngài nói dẫn cấp dưới đi ăn là được rồi" - Ngọc Thanh lên tiếng nói rõ lòng mình với Đông Chinh Phong. Cô là người sống thẳng thắn, có gì nói nấy, đặc biệt là vị boss đại nhân này, không thể làm ngơ được.
"Được rồi, lần sau sẽ nghe lời em, còn bây giờ mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn chúc mừng bộ phim mới của em"
Cô cũng bất đắc dĩ mà ngồi xuống dùng bữa tối cùng Đông Chinh Phong, bầu không khí lúc này im lặng vô cùng. Sự kết hợp của Đông Chinh Phong với Ngọc Thanh đã tạo ra bữa tối bình yên tĩnh lặng nhất của trước giờ. Người thích kiệm lời và người không biết nói gì đã tạo nên thành quả của buổi tối hôm nay.
Trọn vẹn hai chữ: Chán nản!
...
Sau khi ăn bữa tối xong, Đông Chinh Phong liền đưa Ngọc Thanh về căn hộ Disney. Đến cửa phòng căn hộ, Đông Chinh Phong chợt lên tiếng:
"Tôi mong em suy nghĩ"
Sau câu nói của Đông Chinh Phong, Ngọc Thanh khựng lại một lúc rồi dứt khoát mở cửa vào trong mặc kệ Đông Chinh Phong đang đứng ở ngoài.
Biết nói sao bây giờ, cô là một người thích sống tự do, thoải mái giờ lại bị vướng vào lưới tình của Đông Chinh Phong. Nếu anh là một diễn viên hay ca sĩ debut gì đó, cô sẵn lòng yêu anh. Nhưng giờ anh là ông vua ngai vàng của Bắc Kinh- một người giỏi trong giới thương nghiệp cả nước lẫn quốc tế. Còn cô thì sao? Cô chỉ một Ngọc Thanh, đại tiểu thư bị Ngọc gia ruồng bỏ, quá khứ của cô cũng không tốt, dấn thân vào giới Showbiz này cũng chẳng hay ho gì khi sơ sảy một tí liền dính scandal, liệu Đông gia sẽ dung túng cho một người nghèo hèn này bước vào, cô thực sự đã nghĩ rất xa về vấn đề này, cô cũng rất mệt mỏi và chán nản, biết vậy cô chẳng nói với Lục Nhất là tán tỉnh boss đại nhân, càng chẳng cứu Chinh Phong lúc anh ta gặp nạn.
Để bây giờ cô đau đầu buồn bực như vậy. Còn vị boss đại nhân kia chỉ an nhàn chờ câu trả lời của cô, có công bằng hay không chứ.
Lúc này tâm trạng của cô rất ngổn ngang, lên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được, cũng tại Đông Chinh Phong ám cô, kiếp trước chắc cô làm gì không tốt với anh, để giờ cô chìm trong sự phân vân.
Sự nghiệp cô còn chưa vững chắc, mới chỉ là khởi đầu, vì vậy cô quyết tâm không để chuyện tình cảm dính đến. Giờ cô ghét yêu đương thật sự, yêu vào khiến con nhà người ta mù quáng không có lối thoát, càng ngu dốt hơn là đi lầm đường lạc lối. Nói rồi cô bực mình kéo chăn lên và bắt đầu ngủ.
...
Mới sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của Tiểu Huyền, do tối qua thức muộn màng không ngủ được, nên hôm nay cô có phần hơi mệt uể oải vô cùng. May mắn là Truy Phong và Tiểu Huyền đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành cho cô. Thần thái cô cũng tốt dần lên.
Vài ba hôm này, cô không có cảnh gì đặc biệt, chủ yếu làm phông nền để nữ chính bày tỏ tình cảm với nam chính. Nên đoàn phim cũng tiến triển hết sức nhanh chóng và dự đoán chỉ khoảng 1 tuần là đóng máy, thật sự rất nhanh và chắc chắn khi đoàn phim cùng các diễn viên hết sức phối hợp nhịp nhàng.
Để rồi hôm nay là ngày diễn cảnh mà mọi người trông chờ nhất, cũng là cửa ải của Ngọc Thanh khi cảnh này là cảnh Bạch Liễu Liễu giết hại sư môn, hắc hoá thành nữ giới. Chuyển biến giữa hai thời khắc, diễn viên phải thể hiện hết tâm trạng cảm xúc để hoà mình vào với nhân vật. Ngày hôm nay cũng là ngày Ngọc Thanh mong chờ nhất, bởi cảnh này khiến cô nghiên cứu trong thời gian khá dài để nắm chắc được tâm trạng của Bạch Liễu Liễu.
Khải Thắng và đoàn ekip cũng bắt đầu máy quay và hiện trường sẵn sàng. Cảnh này tạo hình của cô có hơi vất vả, bên trong mặc thêm y phục hắc hoá, bên ngoài mặc trang phục của sư môn, lớp trang điểm của cô cũng dày hẳn lên.
"Action!"
Ngay lập tức, cô đã chuyển đổi ánh mắt về Mạc Tử- người đóng vai sư phụ cũng là tôn thượng của cả phái. Lúc này Bạch Liễu Liễu đang bày tỏ tình cảm của mình mong sư phụ hãy mở lòng đối với cô, nhưng sư phụ hết mực khuyên ngăn cô từ từ mà bỏ đi đoạn ái tình này. Sư phụ càng nói cô càng không tin càng lắc đầu dữ dội và tỏ ra ám khí bủa vây nhấc bổng cô lên trời. Trong lúc tình thế khó xử, Ngọc Bảo đóng vai Diêm Cơ đã kịp thời bay tới và dùng kiếm chĩa thẳng về phía cô và nói: "Loại đồ đệ như cô cũng sức làm học trò của huynh ấy thật nực cười, số phận cô đã đen đủi, cũng là huynh ấy bất chấp cả sư môn để nhận cô làm đồ đệ, nhưng cô thì sao? Không học hỏi để tăng tu vi mà còn có tình cảm với sư phụ của cô? Đúng là đại nghịch bất đạo không thể tha thứ, ngày hôm nay nếu huynh ấy buông tha cô, thì ta sẽ giết cô để diệt trừ hậu hoạ về sau".
Bạch Liễu Liễu nghe những lời như vậy, liền lắc đầu liên hồi, cô không muốn nghe càng không muốn tin: "Không, không phải như vậy, không không phải". Nhưng Diêm Cơ nào có buông tha cô, lúc này Diêm Cơ đang dùng hồi chú thôi miên cô, nhằm biến cô thành kẻ phản đồ nghịch tử. Như vậy Diêm Cơ mới có khả năng thành hôn thê của sư phụ cô, khiến cô lòng dạ tan nát.
Nói rồi Ngọc Thanh thể hiện tâm trạng của Bạch Liễu Liễu rất thành công, đau lòng tiếc nuối cùng sự bất ngờ tuyệt vọng đan xen vào cảm xúc cô khiến cô bùng nổ sức mạnh, không thể chịu đựng được nữa: "A......a".
Cô hét lên rồi bật tung mọi người ra xa, mắt cô đỏ làu nhìn về phía sư phụ và nói:" Ta yêu người như vậy, người lại lỡ đành lòng vứt bỏ tình cảm của ta. Nếu các người đã muốn như vậy, thì ta sẽ cho các người nguyện ý". Nói rồi cô bay đến trước sư môn rồi tiêu diệt hết bọn họ.
Lúc này Bạch Kiến-là Tư Trạm kịp thời đỡ phát kiếm của Diêm Cơ thay cho Bạch Liễu Liễu. Cô lúc này bất ngờ không kém, khi cộng sự của cô đã bị Diêm Cơ giết, người thân duy nhất của cô, người bạn đồng hành từ lúc cô bước chân đến nơi này, Bạch Kiến còn nói muốn cưới cô về làm người phụ nữ của anh, vậy mà trước mắt cô là cảnh Diêm Cơ đã đâm qua tim của Bạch Kiến.
Thấy Bạch Kiến hấp hối, vừa phun máu ra vừa nắm tay cô mà nói: " Ta bảo muội rồi, lúc muội gặp nguy hiểm ta cũng sẽ cứu muội, đây là lần cuối cùng ta cứu muội, sau này muội phải...sống...th...ật tốt có biết không". Nói rồi Bạch Kiến từ từ chết trong vòng tay của người phụ nữ hắn yêu, đấy cũng là trọn vẹn một kiếp người. Một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng, sống vì nàng, chết vì nàng, sự đau đớn cuối cùng đột phá Bạch Liễu Liễu trở thành ma nữ đầu tiên của phái Ma giới, cô nói rồi cầm kiếm đâm thẳng tới tim của sư phụ, nhưng cũng đồng thời... Diêm Cơ đã dùng công pháp mà đả thương cô.
Rồi cô đã ngã lăn bên cạnh Bạch Kiến:" muội giờ có thể đi với huynh được rồi, nhưng trước khi muội chết hãy để muội trả thù cho huynh".
Nói rồi cô đem hết công pháp dồn mạnh về phía Diêm Cơ cùng sư phụ hất văng họ ra đồng thời cũng từ trên bay xuống người Bạch Kiến. Cô ôm lấy Bạch Kiến mà rơi một giọt lệ.
... Ta nắm tay chàng, che cho chàng nửa kiếp điên loạn...
... Ta ôm lấy chàng, che cho chàng nửa kiếp lênh đênh...