Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Chương 10: Boss Phong gài bẫy tôi?




Sau khi nghe lời của đạo diễn Khải Thắng tất cả mọi người đều nhìn về phía boss Đông Chinh Phong.

Cả hội trường đoàn làm phim đều hô ầm ĩ lên bởi Đông Chinh Phong là thần tượng của họ.Một người lạnh tựa như băng, nóng tính như núi lửa, tàn bạo như sát nhân trên tất cả các thương trường trong nước và quốc tế.

Nhớ những năm về trước, dòng thứ nhà họ Đông chia rẽ tranh nhau hại nhà dòng chính là gia đình của Chinh Phong. Năm đó một mình anh vực lại đế chế của gia đình mình, công ty mình cũng như gia tộc đứng trên Thủ đô Bắc Kinh này. Giờ đây nhìn anh hoàn hảo không chút tựa vết, khiến cho người phụ nữ nào nhìn vào cũng có ý định gả cho anh, hay cùng anh ngủ một đêm.

Ngọc Thanh đứng nhìn vị boss của cô mà đánh giá, hôm nay anh mặc bộ vest đen dài phối với quần tây, dường như lúc nào anh cũng chỉ mặc mỗi bộ màu đen này, trông thật nhạt nhẽo, nhưng dường như đánh tan mọi suy nghĩ của cô, hôm nay boss Đông đeo một chiếc đồng hồ làm bằng mạ bạc trông rất quyền quý, tôn lên sự sang trọng của anh không ít.

Đông Chinh Phong đang tiến tới chỗ Đông Lục Nhất và cô thì nhìn ra đôi mắt của cô đang nhìn chằm vào tay của mình, Đông Chinh Phong liền nhướng mày nói:

"Nếu em thích, cứ việc đến gặp tôi, tôi cho em, đừng nhìn tôi bằng vẻ khao khát như thế, tôi rất thích đấy"

Ngọc Thanh liền giật mình, ngay bây giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô mà bàn tán, vị boss Đông này cũng quá hồ ly rồi đó.

"Nếu tôi đến gặp anh, anh liệu có cho không?"-Ngọc Thanh quyết tâm chơi lại vị boss này, cô không thể thua được, nếu mọi người đã nghĩ cô là hồ ly quyến rũ Chinh Phong, cô sẽ làm như ý họ nghĩ.

Nghe câu hỏi của Ngọc Thanh, Đông Chinh Phong bất giác mỉm cười, đi tới chỗ Ngọc Thanh ôm eo cô rất tự nhiên:

"tôi cho em mọi thứ, tất cả những gì em muốn, chỉ cần em thích"

Ngay lúc này đây tất cả mọi người đều ngỡ ngàng liệu có phải Đông Chinh Phong làm kim chủ cho Ngọc Thanh nên cô mới được vai diễn này không?Bởi xem qua lí lịch của cô thật sự không có nổi một bộ phim nào.



Đông Lục Nhất cũng khá sốc khi anh trai mình lại trở nên như thế này, quả khiến lòng anh rộn ràng vui vẻ nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ có chị dâu sớm thôi.

Toang rồi, mình mắc bẫy của vị boss này rồi, lúc này Ngọc Thanh mơ hồ sắp đứng không vững vì bàn tay ấm áp của Chinh Phong đã ôm trọn vẹn lấy eo của cô rất chặt dường như không muốn buông ra.

Khải Thắng thấy tình hình không ổn, liền mở lời khuấy tan những dư luận về Ngọc Thanh

"nào mọi người, hôm nay nhân lúc Boss Đông ở đây, chúng ta nên mở một bữa tiệc chào đón ngài ấy cũng như sự mở đầu của đoàn phim chúng ta"

Đông Chinh Phong liền khẽ mở lời:

"Khải Thắng thật sự xin lỗi ông, tôi không thể cùng dùng bữa tiệc này, my girlfriend hình như nhớ tôi rất nhiều, tôi phải dành thời gian cho cô ấy, mong ông thông cảm cho"

"à à không sao vậy anh đi cứ đi đi"- Khải Thắng sợ hãi khi Chinh Phong mở lời xin lỗi mình, quả thực để vị này xin lỗi thì không thoả đáng, những lời xin lỗi này mà lọt ra ngoài, không biết bao nhiêu đạo diễn nhìn mình bằng ánh mắt gì.

Nghe lời Khải Thắng nói, Chinh Phong cũng nhẹ nhàng nói với Ngọc Thanh:"bạn gái, không phải em nhớ anh rồi sao, mau đi thôi"

Ngọc Thanh nghe những lời này khiến đầu óc cô như nổi điên lên, không ngờ boss Đông lại có một mặt vô sỉ, cáo già như vậy. Hơn thế, cô còn mắc bẫy của anh. Đang suy nghĩ thì chợt nhìn ra phía Ngọc Bảo và Giang Đình bọn họ đều nhìn về phía cô.

Nhìn gương mặt của Ngọc Bảo, chắc chắn cô ta đang rất cay cú, vốn dĩ hôm nay đưa Giang Đình tới là muốn mình là tâm điểm, không ngờ Ngọc Thanh cướp mất.

Thấy thế, Ngọc Thanh liền muốn làm cho cô ta tức tới dại. Liền choàng tay lên cổ Đông Chinh Phong và nói:



"anh yêu, mau mau bế em, nhớ anh tới mức không đi được rồi"

Đông Chinh Phong hơi bất ngờ, không ngờ cô lại ăn ý tới mức độ này, nhưng anh cũng nhìn ra hướng đôi mắt của cô đang nhìn, hoá ra là chọc tức Ngọc Bảo, vậy anh sẽ kết hợp cùng cô.

Nghĩ vậy rồi anh liền bế cô và rời khỏi bữa tiệc. Sau khi ra tới gần xe thì cô cũng lên tiếng:"anh yêu định đưa em đi đâu thế"

"đưa em vào khách sạn, em nói nhớ anh đến chân không đi nổi cơ mà, vậy vào đó nằm đi, cho anh nhớ em"- Chinh Phong chậm rãi nói.

Ngọc Thanh hồ đồ tới mức này rồi, nhận ra sự việc đi qua giới hạn liền nhảy xuống khỏi bàn tay Chinh Phong:

"ngài đây là có hứng thú chuyện giường chiếu với tôi?xin lỗi ngài nhé tôi không còn là trang giấy sách để anh viết lên nữa đâu, tôi đã bị vấy bẩn rồi, hoàn toàn không xứng với anh"

"tôi có nói với em là tôi yêu em vì nhan sắc à?Là con người em đã kích động tôi"

"vậy cớ sao ngài lại ôm eo tôi trong buổi khai phim, ngài biết vậy là ảnh hưởng tới danh tính của tôi lắm không?"- Ngọc Thanh liền nói luôn trọng điểm.

"vậy cớ sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng vậy?"

"tôi nhìn đồng hồ đeo tay của anh, đồ cáo già, đồ lưu manh, mẹ kiếp Đông Chinh Phong anh là đồ vô sỉ, vô sỉ dám gài bẫy tôi"

Đông Chinh Phong thấy vậy dường như đã chiều cô quá lên cô lấn tới, nhíu mày khẽ nói:"đừng gọi tên tôi nữa, nếu không em sẽ nghiện đấy"