Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 8




Sáng hôm sau, Bạch An Túc vẫn đến lớp như bình thường, khuôn mặt có phần tươi tỉnh hơn hẳn, bởi vì sao ư?? Câu trả lời rất đơn giản, suốt gần ba năm, thì hôm qua cậu mới lại có được cảm giác ngủ một giấc thật ngon đến như vậy

Khi tối, sau khi hai người thỏa thuận xong, chỉ một cuộc gọi thì chưa đầy ba mươi phút sau người của Lưu Đình Vĩ đã đến, cấp tốc di chuyển mẹ Phương về bệnh viện A, sắp xếp lại cho bà một căn phòng loại sang trọng, các bác sĩ, y tá bắt đầu chuẩn bị tất cả thuốc thang, cùng máy móc tốt nhất! Không những thế, anh còn chu đáo mà thuê hẳn một người đến chăm lo cho Yến Phương, mục đích cũng chỉ mong cậu có thể giảm bớt được nỗi lo phần nào!

Quả đúng như dự liệu, nhìn mẹ mình được các bác sĩ tận tình giúp đỡ, một người nuôi hộ túc trực ở bên, khiến cậu nghĩ rằng ba năm làm giúp việc cho Đình Vĩ cũng đáng! Nằm trên sofa ở phòng đặc biệt, cảm giác êm ái từ niệm lót bao bọc lấy thân thể cậu. Không cần phải đi làm đến tối khuya như trước, An Túc thở dài một hơi, nằm tại bệnh viện mà say giấc ngủ luôn

Tuy rằng sáu giờ đang là phải thức dậy,nhưng vì được ngủ đủ giấc nên tinh thần cùng tâm tình cậu nhẹ đi rất nhiều, vào lớp học cũng tập trung được không ít, càng không cần phải lủi thủi đi lượm chai nhựa cũng lon nước rỗng như trước nữa.

Bởi vì Đình Vĩ ra điều kiện,đó chính là đã làm người giúp việc của anh ấy thì không được làm những việc khác, chỉ cần chăm chỉ học ở trên trường, sau đó khi tan học liền chạy về phụ giúp việc nhà cho anh là được. Thậm chí họ Lưu kia còn nói,nếu làm mọi thứ thật tốt, anh còn cho phép cậu nấu dư thêm một chút cơm để mang đến cho mẹ! Bạch An Túc nghe vậy thì cảm ơn còn không hết, lập tức buông bỏ lớp bảo vệ cuối cùng đối với con người này!

Hôm nay lại có tiết của Lưu Đình Vĩ, khoảng khắc anh bước vào, mọi người đều hào hứng không hết, duy chỉ có anh là dùng đôi mắt chim ưng của mình đã rà sát đến chỗ của cậu. Nhìn người kia dùng nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu chào mình. Bản thân anh cũng yên tâm hơn một chút, dù sao làm việc cho biệt thự của anh vẫn còn tốt hơn là phải còng lưng đi làm thuê cho người ta,rồi cũng chỉ nhận được có vài đồng thì cảm thấy xứng với công sức cậu bỏ ra chút nào. Tuy anh không cho trả lương cho cậu, nhưng bù lại sẽ tìm cách kéo dài sự sống của Yến Phương được chừng nào thì hay chừng đó. Nhưng số mệnh của mọi người đều nằm trong danh sách của Tử Thần, ngài ấy muốn ai chết giờ nào, phút nào, năm nào ai có thể cản được ư? Bệnh tình của Yến Phương hôm qua bác sĩ Châu có nói, cả người bà ấy đã bị bào mòn đến mức cuối cùng, chỉ sợ rằng có thuốc tốt thì cũng chỉ còn dài được hai tháng là giỏi nhất.

Nếu qua thời gian đó, Yến Phương ra đi, thì An Túc sẽ ra sao?? Chỉ vì chuyện này không cũng đủ khiến anh đau đầu, nhóc con này anh đủ sức bảo hộ cậu, nhưng liệu An Túc có hiểu có chịu dựa dẫm vào mình không? Đó mới chính là một vấn đề nan giải

--------****-------

Năm tiết học trôi qua rất nhanh, Bạch An Túc vẫn như thường lệ được các bạn cho vài hộp sữa cùng vài gói bánh, định bụng sẽ cất vài một nửa về để dành ăn tối, nào ngờ Lưu Đình Vĩ lại xuất hiện trước cửa phòng học, đoạn nói.

- Trò Bạch! Thầy có chuyện cần nói với em!

Cậu nghiêng đầu khó hiểu nhìn nam nhân đang khoanh tay đứng ở trước cửa này, không biết vì lí do gì cần nói riêng với cậu, nhưng nghĩ lại bây giờ anh vừa là thầy vừa là ân nhân cùng ông chủ của mình, cho nên cậu ngoan ngoãn bước ra đi theo Đình Vĩ dưới sự tò mò của vài bạn còn đang ở lại trong lớp

Hai người vừa đến góc khuất ở hành lang, anh liền dừng lại, từ trong túi quần mình lấy ra một thẻ ăn cơm, đưa đến phía cậu

- Tiểu Túc! Sau này không cần phải nhịn đói vào buổi trưa nữa! Cứ ở trường ăn cơm nhé! Dù sao đã giúp thì cũng phải giúp cho chót, em cứ nhịn đói để làm việc như thế thì không phải là cách tốt, vì mẹ mình vì ơn của thầy, thì việc trước tiên phải chăm sóc bản thân mình trước đã! Hiểu chưa?

Tấm thẻ làm từ nhựa cứng nằm trong tay mình, suốt bao năm đi học, đây là lần đầu tiên cậu có được tấm thẻ ăn của trường,cảm giác thật vi diệu biết bao nhiêu. Nam nhân trẻ tuổi ở trước mặt mình thật sự rất tốt,khiến cậu ngại ngùng nói

- Thầy! Không cần phải như vậy đâu! Thầu giúp em nhiều như vậy, thật sự cảm khiến em thấy ngại lắm!

Nhìn nhóc con cúi đầu nói lí nhí, Lưu Đình Vĩ bỗng nhiên cười cười, dùng bàn tay xoa nhẹ mái tóc của cậu đáp

- Không sao cả! Nếu em thấy ngại thì thầy sẽ tăng thêm một năm việc làm lên, như vậy chúng ta không ai nợ ai! Thầy bỏ tiền, em bỏ công. Chỉ là bản thân thầy cũng không muốn thấy người giúp việc của mình bị ngất xỉu, cho nên một chút này không đáng là bao đâu! Cứ cầm mà ăn cơm như bao bạn khác nhé

- Được,thêm một năm hay hai năm thì cũng vậy, thầy đã tạo ra một con đường mới cho mẹ con em, thật sự ơn này em không biết trả làm sao cho hết nữa! Nếu làm được việc gì, thì em sẽ cố hết mình, nhất định An Túc này sẽ chăm chỉ làm việc ạ!

Lưu Đình Vĩ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, chợt nhận ra có chuyện cần nói cậu với nà nội, nên anh vội vã chào tạm biệt

- Vậy hẹn em chiều nay nhé, hãy thu dọn quần áo cùng sách vở đi, thầy sẽ qua đón em!

Nói đến đây An Túc bỗng nhớ ra lời đồng ý điều kiện thứ hai của mình, đó chính là ở lại nhà Đình Vĩ, theo như lời anh nói như vậy sẽ thuận tiện cho công việc cùng đi lại hơn, cậu suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lí, làm người giúp việc mà cứ chạy đi rồi chạy về như vậy không tốt, buổi sáng còn phải nấu bữa sáng cho anh, buổi chiều thì phải dọn dẹp nhà cửa rồi lại chăm lo cho mẹ. Tuy là có hơi ngại ngùng, nhưng căn nhà nhỏ đó dù sao cũng đã không còn mẹ ở, cậu ở lại cũng không có thể làm được gì, dù sao ở tại nhà anh làm vừa học vẫn sẽ tiện hơn. Cho nên đã đồng ý

Nhìn bóng dáng của Đình Vĩ đã đi xa, trong lòng Bạch Túc thầm cổ vũ phải cố gắng làm việc thật tốt, trả ơn cho con người ấy!

---------****----

Thuyết âm mưu hết đó con ơi, con mà vào đó ở thì phải ở cả đời nhé:v

Có nghĩ lại rồi, Cỏ sẽ không viết ngược nữa. An Túc số đã khổ rồi mà ngược nó nữa thì tui quả thật là mẹ ghẻ rồi. Đứa nào cũng là con, nên tui sẽ không ngược đâu. Sẽ ngọt cả bộ nhé