Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 17




Lưu Đình Vĩ sau khi về phòng mới chợt nhận ra mình vừa làm một hành động quá ngu ngốc vô cùng. Ngồi trên trước giường lớn, thế là có một đại nam nhân đang ngồi trên giường vò đầu bức tai suy nghĩ

- Tiểu Túc ngây thơ, tin tưởng mình như vậy. Mà bây giờ bản thân lại vô cớ hôn người ta, lỡ đâu ngày mai em ấy nhìn mình với một ánh mắt khác thì biết tính sao bây giờ đây?

Lưu Đình Vĩ cảm thấy sống trên đời hai mươi mấy năm nay, có lẽ đây là lần anh cảm thấy mình làm ra một việc ngu ngốc đến không thể tưởng tượng

Vì quá lo lắng cho vấn đề lỡ lầm hôn Bạch An Túc, thế là cả một đêm đó, Lưu tổng công chẳng thể chợp mắt được.. Chậc chậc

Thế nhưng anh đã suy nghĩ thái quá rồi. Vào buổi sáng sớm hôm nay, mang theo tâm trạng mệt mỏi vì mất ngủ đi xuống lầu, anh đã nghe thấy tiếng li cùng muỗng va chạm vào nhau, mùi cafe thơm dịu nhẹ lan tỏa trên không khí

Bạch An Túc cầm cái một ly trong tay, đi ra khỏi phòng khách, nhìn lên trên bậc thang nở nụ cười với anh

- Đại Vĩ, ban nãy nghe ở trong phòng anh phát tiếng động. Cho nên em biết anh đứa dậy rồi, vừa hay cafe vẫn còn nóng, anh uống liền nhé?

- Khoan! Khoan đã.. Em ấy vẫn còn cười với mình kìa, vẫn là ánh mắt ngây thơ thuần khiết đó. Không hề có một hành động gì khác sao? Không bỏ chạy hay tránh né gì cả?

Tuy là trong lòng đã kích động không thôi, nhưng ở bên ngoài Lưu Đình Vĩ vẫn tỏ vẻ bình thường như mọi ngày, giả vờ họ nhẹ một tiếng, sau đó đi đến chỗ của cậu, từ trong tay Bạch An Túc cầm lấy ly cafe. Nhưng mà tại vì hồn phách của anh vẫn còn chưa chịu đáp xuống mặt đất cho nên chẳng hề hay biết rằng ở bên trong vẫn nước vẫn còn nóng, cứ thế đưa lên miệng mà uống, Bạch An Túc vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên

Phụt....

Tiếng la thất thanh vang lên

- Ôi trời ơi, sao mà nóng quá vậy? Bỏng cả lưỡi rồi

- = ̄ω ̄= Đại Vĩ à! Ngay từ đầu em đã nói là nó còn nóng mà, đang suy nghĩ chuyện gì mà khiến anh mất tập trung như thế? Anh có sao không?

Bạch An Túc mang vẻ mặt bất lực nhìn Lưu Đình Vĩ, thật sự không biết nên nói gì cho phải, nhìn anh mặt mũi đỏ bừng vì nóng, cậu tiếp tục bồi thêm vài câu

- Nếu để các học sinh trong trường thấy cảnh này, bảo đảm lượng người hâm mộ của anh sẽ rớt xuống cho coi... Ha ha

Đặt nhẹ cái ly xuống bàn, chưa bao giờ họ Lưu cảm thấy mất mặt như hôm nay cả, mỗi lần đứng cạnh người thương là tự bản thân anh cảm thấy mình như biến thành kẻ khác vậy.

Sau khi nói xong, Bạch An Túc chợt nhớ ra là mình đang nấu nồi súp ở trong bếp, cho nên có phần vội vã chạy lướt qua người Lưu Đình Vĩ, để lại ai kia đứng tại phòng khách ngẩn ngơ một mình

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng tất cả các món ăn sáng đều được bày lên bàn, ấy thế vẫn chưa thấy Lưu Đình Vĩ đi vào, cho nên Bạch An Túc cảm thấy vô cùng kì lạ, bình thường nếu như cậu ở trong bếp loay hoay nấu ăn, thì anh cũng sẽ mang một tờ báo xuống đây đọc để giết thời gian, thế mà lúc này đây vẫn chưa thấy người

Bước chân vừa chạy lên lại phòng khách, cậu đã thấy Lưu Đình Vĩ ngồi đó xoa bóp thái dương như đang đau đầu vì vấn đề gì đó, tiến ra sau ghế sofa, nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai anh.Bạch An Túc vẫn nở nụ cười nói

- Đại Vĩ à... Bữa ăn sáng em đã chuẩn bị xong rồi, mau xuống ăn nào

Bỗng nhiên, không hiểu vì sao anh lại xoay người lại đối diện cậu, vẻ mặt mang một chút bối rối, không đầu không đuổi giải thích

- Tiểu Túc.... Chuyện tối qua chỉ là anh muốn hôn chúc ngủ ngon thôi, em đừng hiểu lầm anh nhé...

Não bộ của cậu bắt đầu hoạt động phân tích chuyện tối qua anh muốn nhắc tới là gì? Sau khi hiểu ra vấn đề, cậu liền thoải mái đáp lại

- Em biết mà, chuyện này có gì đâu mà phải để tâm. Khi em còn nhỏ, mẹ vẫn luôn làm hành động này, cho nên không cần phải bận tâm đâu. Chúng ta cùng nhau xuống ăn cơm nào. A! đúng rồi, một lát em vào thăm mẹ xong, Đại Vĩ có thể giảng giúp em mấy bài tập được không?

- Được chứ! Hôm nay là chủ nhật nên anh rất rảnh, không những ngày hôm nay, về sau này anh sẽ làm gia sư riêng của em nhé

Bầu không khí lại trở về như cũ Bạch An Túc cùng Lưu Đình người nói kẻ đáp từ phòng khách cho đến bàn ăn khiến mọi thứ lại từ từ trở về quỹ đạo vốn có của nó, hai người lại nói chuyện vui vẻ như ngày hôm qua

Nhưng thật ra không hẳn là thế, ban nãy sau khi nghe Bạch An Túc nói xong, tuy rằng ở ngoài mặt anh tỏ vẻ bình thường, trong lòng thì ngược lại, nó gào thét không ngừng

- Em ấy không giận, cũng cảm thấy chuyện này thật bình thường. Như vậy có nghĩa là Tiểu Túc cũng thích mình đúng chứ? Vậy là mình sẽ có cơ hội nhiều thêm nữa rồi. Ha ha ha

Haizz Thầy Vĩ.. Xin ngài nhặt lại tiết tháo..

-----***------

Về ở chung với Ưng Mạnh là nhức nách đó anh Vĩ:v