Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường
Buổi học sau đó, giờ toán vẫn trôi qua bình yên. Tiêu Chiến giảng bên trên, Vương Nhất Bác ngủ bên dưới. Vu Bân ở bên cạnh thỉnh thoảng lại huých Vương Nhất Bác để gọi cậu dậy mà không có tác dụng.
Chuông tan học, Vương Nhất Bác lúc này mới uể oải ngồi thẳng lên. Vu Bân vừa cất sách vừa nói:
- Lão đại, cậu tính ngủ hết năm năm đại học à?
Vương Nhất Bác hời hợt:
- Tùy hứng.
Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên bước lại gần:
- Mà kể cũng lạ, cậu ta đến lớp chỉ ngủ sao thành tích học tập vẫn tốt vậy nhỉ?
Tống Kế Dương nói. Vương Hạo Hiên chống tay vào bàn phụ họa.
- Phải, cậu ta hình như không phải là người.
Vương Nhất Bác bỏ sách vở vào ba lô xong thì khoác lên vai, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy cậu bạn của mình, nhàn nhạt nói:
- Vô vị.
Rồi cậu bước xuống định đi ra khỏi giảng đường, chợt nghe tiếng gọi mình.
- Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác quay ra, là Tiêu Chiến, anh đang đứng trên bục giảng. Vương Nhất Bác nhìn hội bạn.
- Các cậu ra trước đi, lát tôi ra sau.
Vu Bân gật đầu:
- Ừ, bọn tôi đợi cậu ngoài nhà xe.
Vương Nhất Bác:
- OK.
Cả ba cúi đầu chào thầy giáo của mình rồi đi ra trước.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói.
- Đi theo tôi.
Vương Nhất Bác không hiểu anh định dẫn cậu đi đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn bước theo phía sau.
Hai người đến phòng thể chất, xung quanh các dụng cụ thể thao để bừa bộn. Vương Nhất Bác còn chưa kịp hỏi thì anh đã dúi vào tay cậu đôi găng tay.
- Dọn dẹp thôi.
Vương Nhất Bác nhìn anh rồi nhìn lại một lượt:
- Tiêu lão sư muốn tôi một mình dọn dẹp chỗ này? Không phải là chép phạt sao?
Tiêu Chiến hơi cười, xắn tay áo của mình lên:
- Tôi sẽ dọn cùng cậu.
Vương Nhất Bác ngẩn ra. Tiêu Chiến không để cậu có cơ hội từ chối, anh bắt tay vào dọn dẹp, nhìn cậu nói:
- Còn không mau qua đây giúp tôi dựng cái này lên.
Vương Nhất Bác nhìn tới.
- Oh.
Rồi bắt đầu cùng anh dọn. Một lúc sau toàn bộ dụng cụ thể thao đã được sắp xếp gọn gàng vào đúng vị trí.
Vương Nhất Bác ngồi phịch xuống nền nhà, mồ hôi rịn trán. Tiêu Chiến chìa chai nước ra trước mặt cậu.
- Uống nước đi.
Vương Nhất Bác nhận lấy chai nước.
- Cảm ơn.
Tiêu Chiến ngồi gần đó:
- Cậu cũng biết nói cảm ơn hả.
Vương Nhất Bác khinh khỉnh nhìn anh rồi nhả ra hai tiếng "Vô vị".
Cậu đứng dậy cầm lấy ba lô của mình.
- Tôi đi được rồi chứ?
Tiêu Chiến cũng đứng dậy, nhặt áo khoác của mình lên, đáp.
- Cậu có thể về được rồi.
Vương Nhất Bác không nói thêm mà đi thẳng ra khỏi phòng thể chất.
**********
Tại nhà để xe, Vương Hạo Hiên trông thấy cậu thì gào lên:
- Lão đại, cậu làm cái gì mà lâu vậy hả? Bọn tôi chờ sắp mọc rễ rồi đấy.
Vu Bân leo lên xe của mình, nhìn cậu:
- Không phải thầy Tiêu lại phạt cậu chứ?
Vương Nhất Bác cầm mũ bảo hiểm lên đội:
- Dọn dẹp nhà thể chất.
Rồi cậu nổ máy phóng đi, Tống Kế Dương nhìn theo:
- Ra là bị phạt, tôi không hiểu sao cậu ta cứ thích gây chuyện với thầy Tiêu thế nhỉ?
Vu Bân khẽ lắc đầu, cảm giác như Vương Nhất Bác đang cố tình muốn bị phạt.
**********
Tiêu Chiến rời khỏi trường thì đến khu biệt thự cách đó không xa để dạy gia sư, 9h tối mới về đến nhà.
Bà Tiêu ngồi ngoài hiên, trông thấy anh thì nhanh chóng ra mở cổng. Tiêu Chiến nhìn bà liền cười tươi:
- Con về rồi ạ.
Bà Tiêu gật đầu:
- Ừ, con rửa chân tay rồi vào ăn cơm.
Tiêu Chiến dựng xe xong quay ra ôm vai bà:
- Bà nội lại chờ con à? Con đã bảo rồi, hôm nào con về trễ bà cứ ăn cơm trước đi, đừng chờ con. Bà có tuổi rồi, nên ăn sớm một chút.
Bà Tiêu cười hiền hậu:
- Không có con bà ăn không được.
Tiêu Chiến cười:
- Vậy bà chờ con xíu nha, con ra liền.
Tiêu Chiến nhanh chóng rửa mặt mũi chân tay rồi vào bàn ăn, tuy bữa cơm chỉ có hai bà cháu nhưng lúc nào cũng vui vẻ.
**********
Vương Nhất Bác không về nhà mà đến thẳng Võ Lâm Đường, cậu đi tới Hàn Thất (nơi ở của Lưu Khải Hoan). Cửa mở, cậu bước vào trong:
- Anh.
Lưu Khải Hoan đang ngồi ở phòng khách, thấy cậu thì cười:
- Em về rồi à? Đã ăn tối chưa?
Vương Nhất Bác bỏ ba lô rồi ngồi xuống ghế.
- Em ăn với Vu Bân rồi.
Lưu Khải Hoan:
- Ừ, em chưa về bên nhà sao?
Vương Nhất Bác:
- Em chưa, tối nay em ngủ ở Tĩnh Thất.
Lưu Khải Hoan nhìn cậu, gương mặt em trai lúc nào cũng tĩnh lặng. Anh đứng dậy:
- Đi uống cà phê với anh không?
Vương Nhất Bác gật đầu:
- Đi.
Cậu nói xong thì cùng anh rời khỏi Võ Lâm Đường.