Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 19





Khách sạn chúng tôi ở là của quân đội. Nơi đây phòng ốc khá đơn giản, chỉ có máy lạnh và TV, không có tủ lạnh.
Khi chúng tôi về tới đã là mười một giờ tối. Vì có người trực cả đêm,chúng tôi được mở cửa mà không bị la rầy gì. Hơn nữa, số phòng chúng tôi thuê là sáu, năm cho bọn tôi, và một cho tài xế. Khách đến đây du lịchvà thuê phòng không ít, nhưng hầu như đều ở đôi, thậm chí ba, việc sáungười sáu phòng làm bọn tôi chở thành những khách chịu chơi trong conmặt mấy nhân viên. Cho nên, khi gặp bọn tôi, họ rất vui vẻ cùng niềm nở.
Xe dừng lại, tất cả đều mệt mỏi, giản tán ai về phòng nấy, chàonhau qua loa mấy câu. Đi chơi cả ngày hôm nay, cộng thêm cả đám lại vừanhậu trên biển cùng với mực và thịt nướng, đứa nào cũng mệt mỏi, lại ngà ngà say.
Ngay khi về phòng, tôi liền đi nhanh vào phòng tắm, trútbỏ quần áo, tìm kiếm cảm giác thoải mái trong làn nước ấm. Đi chơi đúnglà rất vui, nhưng mà cũng thật mệt!
Nước ấm làm cho gân cốt của tôidãn ra, cảm giác mệt mỏi từ từ tan biến, thay vào đó là cơn buồn ngủ kéo đến. Có lẽ không chỉ do nước, mà do cả bia ban nãy tôi uống nên giờ mắt mới nặng trĩu thế này.
Tắm xong, tôi sấy cho khô tóc rồi mới đi rangoài, định bụng sẽ leo lên giường ngủ một mạch cho đỡ mệt. Nhưng khi ra khỏi phòng tắm, Quân đã đang ngồi đợi tôi trên giường. Ban nãy khi vềphòng, tôi chỉ mở điện ngủ, vì say nên sợ ánh sáng chói mắt, do đó hiệntại phòng chỉ mờ ảo một màu vàng nhạt.
Tôi tiến lại gần Quân, thấy mái tóc rũ trước mắt anh loáng thoáng ướt.
- Anh có muốn sấy tóc không?
- Em sấy cho anh nhé! – Quân cười hiền.
Tôi vui vẻ đi vô phòng tắm lấy máy sấy, mang ra giúp anh làm khô tóc.
Tôi đã từng chạm vào tóc anh, nhưng đây là lần đầu tiên vùi hẳn tayvào. Tóc anh rất mềm, bóng mượt và khỏe khoắn, cảm giác như từ bé đếnlớn không hề làm gì gây hư tổn. Vì tóc khỏe, độ ẩm cao, tôi sấy rất lâusau đầu anh mới khô hoàn toàn. Lúc này, bia đã ngấm thật sâu vào cơ thể, kéo theo cơn buồn ngủ đến nhấn chìm tôi.
Sau khi cất máy sấy đi, tôi nằm ngay xuống giường, vùi mình vào lồng ngực anh, một lòng tìm đến giấc ngủ.
Biết tôi mệt, Quân không lên tiếng hỏi, chỉ nằm im ôm tôi vào lòng.
Tôi chìm vào giấc ngủ hay sau đó, nhưng không lâu sau thì tỉnh lại vìquá nóng. Tôi nhớ mình đã để điều hóa nhiệt độ thấp, nhưng không hiểusao tại cứ cảm thấy hơi nóng ở ngay cạnh bên.
Cuối cùng, khi hoàntoàn tỉnh táo, tôi phát hiện ra, hơi nóng ấy đến từ Ngạo Quân. Cả ngườianh nóng bừng, trái rịn mồ hôi, mắt nhắm li bì. Tôi chạm tay vào tránQuân, phát hiện nó nóng như một cái chảo. Không được rồi! Hình như anhốm mất rồi.
Tôi tức tốc ngồi dậy, chỉnh lại tư thế nằm của anh saocho thoải mái nhất, sau đó liền đi vô phòng tắm giặt khăn ướt đắp choanh. Qua cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng bảo vệ, tôi thấy cửa còn mở, cô tạp vụ còn thức.

Không suy nghĩ nhiều, tôi chạy ra đó xin chanh, đồng thời mua vài chai nước khoáng.
Chạy về phòng, tôi cởi tung chiếc áo sơmi của anh ra, sát chanh vào ngực, lòng bàn tay, lòng bàn chân anh.
Ngạo Quân vẫn ngủ li bì, làm tôi cảm thấy rất hoang mang, quyết định ra ngoài nhờ người gọi cho xe cứu thương. Nhưng ngay lúc tôi quay đi, bàntay anh yếu ớt giữ tôi lại.
- Trong giỏ của em... ngăn ngoài cùng, có... thuốc hạ sốt.
Tôi nghe vậy liền luống cuống đi tìm. Trong mắt tôi, Ngạo Quân rất siêu phàm, rất rắn rỏi, rất toàn diện. Lạnh lùng và sắt đá, mang theo khíchất hơn người, lại cũng thật mạnh mẽ và kiêu ngạo. Tôi không bao giờnghĩ anh cũng có một ngày bị sốt, trở nên yếu ớt đến mức nói không nênlời như thế này.
Tìm thấy thuốc, tôi nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy, mở nắp bình nước, đưa cho anh uống.
Ngạo Quân hình như rất hiểu nguyên lí khi sốt phải bổ sung nước. Anhuống thuốc và uống cạn bình nước tôi đưa, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.
- Đừng khóc! – Tiếng anh nhỏ nhẹ vang lên.
Nãy giờ, do hoảng loạn, tôi không hề biết mình đã khóc. Quả thật tôirất sợ hãi. Ba tôi bị viêm phổi khi ở trong tù, mất trong một cơn sốt.Vừa rồi tôi rất hoang mang, sợ mình sẽ bất lực và mất Quân.
Nước mắt tôi nãy giờ chỉ im lặng tràn lên gò má, giờ nghe Quân nói, tôi khóc thành tiếng, nấc lên trong thổn thức.
- Anh sẽ không sao đâu, anh hứa! – Quân với tay, nắm lấy bàn tay tôi, siết chặt.
Tôi cười với anh, rồi lau nước mắt. Tôi khóc cái gì, lúc này phải thật bình tĩnh để chăm sóc anh mới đúng.
- Anh cảm thấy trong người thế nào? – Tôi vừa nói vừa nhích đến ngồi gần anh hơn.
Anh cầm tay tôi, đặt lên đầu mình: Đầu anh rất đau. – Sau đó di chuyểntay tôi xuống mắt: Mắt nóng ran. – Rồi lại chuyển đến mũi: Mũi bị nghẹtkhông thể thở được. – Rồi đến miệng: Miệng bị đắng, đã vậy cổ họng cònrất đau.
Nhìn anh phụng phịu kể bệnh, tôi bật cười. Anh lúc nàygiống tôi lúc còn bé. Lúc đó, khi ốm, ba hay hỏi tôi bị những gì để đimua thuốc. Mỗi lần như vậy, tôi đều ấm ức kể bệnh, sau đó vòi ba mua ột hộp cốm đầy màu sắc ở tiệm thuốc tây.
- Anh nhắm mắt lại ngủ đi! Ngủ rồi sẽ hết khó chịu.

- Em cũng ngủ đi!
- Em muốn chăm sóc anh. – Nói rồi tôi lấy cái khăn từ đầu anh, mang đigiặt thêm cho ướt. Trán anh nóng quá nên chiếc khăn khô đi rất nhanh.
Khi tôi trở ra, anh đang nửa nằm trên giường, nửa tựa người vô thành giường.
- Sao anh không ngủ? – Tôi chau mày, đi đến ngồi cạnh, đắp cái khăn lên trán anh, nhưng nó lại rơi xuống vì tư thế hiện tại không giữ được.
- Anh ngồi dậy cho dễ thở. – Vừa nói anh vừa đưa tay lên cố định cái khăn.
- Anh mệt lắm không?
- Anh không sao. Anh quen rồi. Từ bé anh đã dễ sốt, giăng nắng hay dầm mưa là đêm sẽ sốt ngay.
- Nhìn anh khỏe thế này cơ mà? – Trông cơ thể Ngạo Quân rất rắn rỏi, cơ bắp không quá lớn nhưng săn chắc, người cao ráo, nhanh nhẹn, không hềgiống kẻ hom hem.
- Ừ thì anh khỏe. Anh có bao giờ bị bệnh gì đâu. Thường thì sốt một đêm, sáng hôm sau sẽ lại khỏe lại.
- Thế anh ráng ngủ đi mai còn về. Đi đường sẽ mệt lắm đó!
- Được. Em cũng ngủ đi! Anh ôm em ngủ để em khỏi giật mình.
- Sao anh biết lúc ngủ em thường giật mình? – Từ ngày có Quân ôm, tôi đã không còn tình trạng này nữa rồi.
- Em nhớ buổi sáng đầu tiên thức dậy thấy anh bên cạnh không? Đêm trước đó anh vô phòng, muốn xem em ngủ có được không, sợ em lạ nhà, thấy emnằm ngủ hay chau mày, người dễ giật mình, lại hay lật người, thở dàinữa. Nhưng mà anh ôm em ngủ thì em lại không bị như thế nữa.
- Hồi bé em là đứa ngủ rất say, không bao giờ tình giấc vào đêm.

- Thế em bị vậy từ khi nào?
- Em cũng không biết nữa. – Tôi bị như vậy từ hồi gia đình gặp nạn, nhưng lúc này chẳng muốn nhắc lại.
- Từ giờ có anh rồi, em sẽ ngủ ngon thôi. Nào, nằm xuống đây! – Anh vừa nói vừa nằm xuống, rồi đập đập tay vào phần giường bên cạnh.
Tôi cũng nằm xuống theo ý anh, sau đó nhấc đầu lên để anh đặt tay vào ình gối.
Quân không ôm tôi chặt như mọi khi. Tôi nghĩ anh sợ hơi nóng từ ngườimình sẽ làm tôi khó chịu. Vì vậy, tôi chủ động ép sát vào người anh hơn. Thế nhưng, nãy giờ lo lắng quá, thần kinh căng thẳng, tôi không cáchnào ngủ được.
Biết Quân cũng chưa ngủ, tôi lên tiếng: Kể chuyện ngày xưa của anh cho em nghe đi!
- Em muốn nghe từ lúc nào?
- Từ đầu.
Tôi cảm giác được Quân vừa mỉm cười, sau đó bắt đầu kể: Hồi anh nămtuổi, ba mẹ anh ly hôn, mẹ nhường quyền nuôi con cho ba để tiếp tục sựnghiệp. Bà ấy là một người mẫu Hoa Ngữ. Anh nhìn giống mẹ, nhưng tínhcách thì thừa hưởng từ ba. Ngày xưa anh không thân với Khoa và Văn, vìanh hơn tuổi, học hơn lớp, ở trên lớp có rất nhiều bạn bè. Có một lầnanh bị lên đậu, phải nghỉ học ở nhà, đám bạn cùng lớp sợ lấy nên khôngđến thăm. Khi đó Văn đến chơi với anh, vì nó đã lên một lần rồi. Xongrồi từ Văn anh mới quen Khoa, nhưng mà không thân với tụi nó lắm. Chỉ có Văn, lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh, nó bảo nó có phức cảm với anh. Nhìn anh nó cảm thấy muốn chơi nhạc. Anh cũng không hiểu lắm về cái cảm giác của nó. Tính Văn cũng không quá phiền, ở bên cũng không làm ồn, nên anh cho nó đi theo. – Quân khẽ cười thành tiếng, giống như đang hồi tưởng,rồi lại tiếp lời: Khi anh vô cấp ba, bắt đầu quen với một nhóm đàn anhbên ngoài. Bọn họ dạy anh hút thuốc, dạy anh đua xe, rồi còn rủ anh điđánh nhau. Lúc đó anh nghĩ cứ quậy tưng lên cho ba đau đầu, ai bảo ổngkhông thèm ngó ngàng đến anh. Anh cứ phá như vậy cho đến năm mười haithì nghỉ học hẳn, tụ điểm quậy phá nào cũng có mặt. Rồi anh gặp em. Khiđó nhìn em giống như một vệ nữ vậy. Khí chất rất kiêu ngạo, lại cònkhông biết sợ một ai. Lúc em trân trân nhìn bọn anh như thách thức, anhđã nghĩ anh muốn có em. Anh đã định điều tra về em, nhưng nghĩ lại nhưvậy thì có gì đó không thật lòng. Cho nên anh quyết tâm đi học lại đểđược qua trường em, khi đó sẽ làm quen với em.
- Cuối cùng anh đã không thể qua trường em. – Thấy Quân im lặng, tôi nói xen vào, sau đó khúc khích cười.
- Ông trời sắp đặt đấy. Vì ông ấy vẫn mang em đến bên anh. – Tiếng Quân khàn nhưng thật nhẹ nhàng.
- Câu chuyện của anh chỉ có vậy thôi sao? Gặp em rồi, anh nghĩ gì?
- Hm... lúc em mới đến, hôm ở trên sân thượng, anh thật sự bối rối,không biết phải làm thế nào, nên anh đuổi em đi. Đến khi về lớp, biết em ngồi ngay dãy bên kia, anh rất vui, có chút hồi hộp, cả buổi chỉ biếtgục mặt xuống bàn.
Tôi nghe đến đây không nén nổi mà bật cười thành tiếng. Tình yêu là thứ có quyền năng thay đổi một con người. Một ngườicon trai có lạnh lùng hay sát gái đến mức nào đi nữa, đứng trước ngườicon gái mình yêu, chỉ còn là một tên ngốc chân tay thừa thãi. Hay thậmchí như tôi, sau một vài chuyện không vui đã dần có ác cảm với con trai, nhưng đứng trước Ngạo Quân, điều gì từ anh tôi cũng thấy tốt.
- Còn cười là cho nghỉ nghe. – Anh đe dọa.
- Được rồi, em không cười nữa, anh kể tiếp đi. – Tôi phải rất cố gắng để nén cười.
- Em đến được vài hôm thì thằng Khoa bảo em theo đuổi nó. Lúc đó anhthật sự cảm thấy rất tức em. Nhìn anh hơn hẳn nó, gia cảnh cũng hơn hẳnnó, lỡ theo người nổi tiếng sao em không theo anh mà lại đi theo nó. Hôm đó anh đã đập vỡ một cái ly, làm cả tay mình bị đứt theo. Anh khôngmuốn tin, nên nói với nó anh không tin. Thế là nó bảo nó sẽ đưa em đếnđám cưới của ba anh cho xem. Hôm em đến đó, anh tức đến mức chỉ có thểngồi uống bia.
- Em còn tưởng vì ba tái hôn nên anh mới như vậy. –Nếu Quân không nói, tôi vĩnh viễn không biết là vì mình. Mà phải nói Anh Khoa là một thằng con trai tồi nhất mà tôi từng gặp. Điêu ngoa, lậtlọng và dối trá! Tôi theo cậu ta? Đúng là hoang tưởng!

- Là tại em đó. Việc ba cưới ai anh không can thiệp.
- Sao lúc đó anh không hỏi em? – Tôi cười hỳ hỳ.
- Anh sợ em gật đầu, xác nhận lời Khoa nói.
Tôi lại cười, rồi tiếp tục thắc mắc: Thế lúc em đến nhà anh sống thì sao?
- Chắc đấy là lần tâm trạng anh phức tạp nhất từ bé đến giờ. Em đếnsống cùng một nhà thì vui, nhưng mà lại cảm thấy chẳng còn cơ hội nàovới em nữa. Lúc đó anh vừa muốn đóng vai ác đuổi em đi, lại cũng muốnchăm sóc em hết lòng như người nhà thật sự.
- Thế cuối cùng anh đã quyết định thế nào?
- Anh chẳng quyết định gì hết. Tự nhiên mọi thứ cứ vùn vụt trôi đi. Emchia tay với Khoa, rồi em phải nhập viện, tiếp theo, anh lên phòng hiệutrưởng thay em xin lỗi vì việc không mời phụ huynh, rồi nghe thầy ấy nói đã thông cảm cho em, lúc đó anh mới biết về chuyện gia đình em, liềnyêu cầu xem học bạ của em.
- Lúc đó... anh có ghét em không?
-Lúc đó anh hối hận vì đã cố tìm ra sự thật. Anh đã quen với việc thấy em trong nhà, em đi rồi mọi thứ trở nên trống rỗng. Anh đã nghĩ biết thếnày anh sẽ nhắm mắt cho qua tất cả.
Quân ôm tôi chặt hơn, để tôi áp má vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh thật bình yên. Thì ra, cóưu tú cách mấy, có đẹp trai, lạnh lùng thế nào, trái tim cũng chỉ từ máu và thịt, giống như bao con người khác, cũng có lúc đau thương, cũng cókhi hối hận cùng yếu ớt.
- Mà vết bầm trên người em là do anh làm à?
Nghe Quân nói xong, tôi nhổm ngay người dậy, nheo mắt nhìn anh vẻ rất đe dọa: Anh còn dám hỏi?
- Anh không nghĩ lúc đó mình mạnh tay đến vậy. – Anh cười yếu ớt.
- Lại còn dám nghĩ em làm gì với ai nữa chứ. Anh giỏi lắm đấy! – Tôi véo nhẹ lên mũi anh.
Quân cười, cầm lấy tay tôi, áp lên má mình: Lúc đó ghen mà, có biết gìnữa đâu. Nhưng mà anh đã chuộc tội rồi. Anh xin thầy cho em trực sânthượng đấy thôi. Hơn nữa, anh còn để Nguyệt ở lại lao động cho em đỡviệc, sau đó mới tống ra khỏi trường.
- Ơ, hóa ra là anh giúp em à?Hèn gì em thấy mọi chuyện dễ dàng một cách vô lý. – Chuyện của Nguyệtthì tôi biết, còn vấn đề giúp đỡ thì chỉ là chút nghi hoặc trong lòng,nhưng không dám nghĩ đến đó là Quân. Không ngờ là anh thật. Dù giận tôinhưng vẫn thật tốt với tôi.
- Em giống phù thủy lắm đấy. Ám ảnh anhmãi không thôi. Dù có đang tức giận vì em, anh vẫn không mặc kệ em được. – Quân nhìn tôi, trong đáy mắt là vô vàn dịu dàng, như một hồ nước nóng hiền hòa, ấm áp, dễ chịu và mơn man. Đôi môi hút hồn của anh cong lên,tạo thành một nụ cười thật nhẹ, nhưng đối với tôi, đó là một nụ cườimạnh mẽ lay động lòng người, làm tôi in sâu mãi vào trái tim.
Tôicũng nhoẻn cười, im lặng không nói, vùi mình trở lại lồng ngực anh. Nằmsát thế này, tôi có thể nhận biết cơ thể anh đã dần hạ sốt. Trong lòngyên tâm hơn cũng là lúc tôi thấm dần cái mệt. Đi cả ngày rồi lại uốngbia, tôi cảm thấy khá đuối. Hai mắt díu lại không còn kiểm soát được,tôi từ từ đi vào giấc ngủ