Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Chương 1





Có rất nhiều lí do để tôi thích trường trung học Đông Anh. Thứ nhất vì đây là một trong số ít trường cấp ba có ký túc xá ở Đà Lạt. Thứ hai có lẽvì trường được xây khá cao nên có một sân thượng đón nắng và gió. Đặcbiệt trường còn có rất nhiều suất học bổng. Chính vì vậy tôi đã chọnchuyển đến đây.
Trung học Đông Anh không hề giống những ngôi trườngcấp ba bình thường khác. Muốn theo học ở đây, thành tích suất sắc thìkhông nói, đến cả ngoại hình cũng phải đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn phảitrải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát. Có thể nói, đây là nơitập trung của những tinh anh thông minh, xinh đẹp và khỏe mạnh.
Đông Anh tuy không phải là một ngôi trường quý tộc hay dòng dõi con ôngcháu cha, nhưng học sinh ở đây đều mang một khí chất cao ngạo như nhữngquý tộc thực thụ. Nếu trong trường xuất hiện một người bạn đồng tranglứa, trên người không mặc áo đồng phục trường thì lập tức đừng mong nóichuyện với ai. Cả đến nhìn đám học sinh ấy cũng không buồn soi mắt. Màcái đứa đang bị lơ đi kia chính là tôi.
Tôi đến ngôi trường này, mục đích chính cũng không phải là để tìm bạn hay gia nhập một hội nhóm caocấp nào, vì vậy bọn họ không để mắt đến càng làm tôi cảm thấy thoải máihơn. Lướt nhanh bước chân ngẩng cao đầu, tôi tiến thẳng về sân thượngdãy nhà chính giữa.
Ở đây cũng thật đẹp quá, nhìn phía trước là sântrường rộng lớn cùng những bồn hoa đủ mọi màu sắc, quay đầu nhìn phíasau là một khuôn viên xanh mát, lác đác ghế đá. Tôi kỳ thực rất thíchđứng trên cao nhìn mọi thứ. Trường cũ của tôi không xây lầu, các dãy nhà rộng lớn thênh thang thông với nhau bằng nhiều hành lang. Cũng là mộtdạng kiến trúc độc đáo, nhưng tôi thích những nơi cao hơn.
Tôi phânvân đi lững thững cả sân thượng, không biết nên ngắm nhìn phía trước hay phía sau, một mặt lại muốn nằm xuống sưởi nắng đón gió một chút. Sânthượng mà coi bộ rất sạch sẽ, cứ như được lau dọn mỗi ngày.
Ở mộtnơi thênh thang và thoáng đãng thế này, tâm tình người ta sẽ vô thức trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi xém chút còn muốn ngân nga hát vài câu,nhưng nghĩ lại thì không nên tự làm khổ chính mình. Tôi hát dở đến nỗicả bản thân nghe cũng không nổi. Thôi thì huýt sáo vậy.
Tiếng huýtsáo của tôi cứ thế trong trẻo ngân lên, nhịp nhàng theo giai điệu cakhúc Betrayal, vang vọng trong gió. Cho đến khi tôi nhận ra nơi nàykhông chỉ có mình mình.
Đối diện tôi, mỹ nam mang vẻ đẹp lạnh lẽonheo nheo mắt hồ ly nhỏ dài, tia nhìn ánh lên vẻ nguy hiểm đe dọa. Trong nắng sớm, chiếc áo trắng đồng phục sáng chói như thiên sứ từ trờixuống, gió thổi làm mái tóc lãng tử bay tự do, chiếc caravat thắt hờhững mạnh mẽ lay động. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà kia hướng thẳngphía tôi, môi mỏng cam nhạt mím lại, cánh mũi thẳng tắp phập phồng nhưđang kiềm chế cơn giận. Một giây sau, mỹ nam lạnh lùng một tay xỏ túiquần, một tay miễn cưỡng chỉ về phía cửa, giọng khàn khàn ra lệnh:“Cút!”
Đối với thái độ này, tôi không ngạc nhiên mà còn nhớ ra mộtđiều. Truyền kỳ trong đám học sinh kể rằng, trung học Đông Anh có ba mỹnam được mệnh danh là hoàng tử. Một trong số đó được đặt cho cái tên“hoàng tử gió”. Theo như truyền kỳ thần thánh ấy thì vị hoàng tử nàythuộc dạng được tạc trên một tảng băng trắng muốt, từng đường nét đềutinh tế vạn người mê, hơn nữa dung mạo cũng như tính cách mang đúng tính chất của băng tuyết, rất lạnh. Con người này đặc biệt ghét người khácđến gần mình, lại đặc biệt thích sân thượng của trường, ngay từ khi vàohọc liền độc chiếm như lãnh thổ riêng, dùng gương mặt nguy hiểm và ánhmắt lạnh lùng cấm tất cả học sinh không được bén mảng đến. Lướt mắt nhìn qua mỹ nam lạnh lùng kia, khí chất đó, dung mạo đó, nếu tôi đoán khônglầm thì đây chính là Ngạo Quân – hoàng tử gió trong truyền thuyết.
Tôi vào trường này không phải để gây sự, nhưng tôi vào trường này mộtphần vì cái sân thượng. Quyết không thể bị tước quyền ngắm mọi thứ từtrên cao. Đương nhiên tôi sẽ không chống tay chu chéo chửi hay gân cổnói lí lẽ với hắn, cũng không định rảnh rỗi bày ra một lời thách đố nàođó. Sân thượng của trường rất rộng, nếu tôi đi đến tận đầu bên kia thìđứng bên này nhìn chỉ còn là một vệt nhỏ không rõ dung mạo.
Bỏ lạiNgạo Quân đứng nheo mắt nhìn, tôi đưa hai tay về trước, lòng bàn tayhướng hắn như muốn nói “bình tĩnh” sau đó lùi từng bước. Thêm một bướcbóng Ngạo Quân lại nhỏ dần và mờ đi, cho đến khi lưng tôi đụng vào lancan. Ở chỗ này, tôi tuyệt nhiên không thể quấy rầy hắn trừ khi hét lên,hơn nữa cũng rất xa để được tính là tới gần.
Đúng như tôi nghĩ, ởphía xa Ngạo Quân đang quay mặt, thẳng lưng đi về phía đầu kia của sânthượng. Hắn là kẻ lạnh lùng, chắc chắn sẽ không đôi co phí lời với tôi.
*
Lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi đang mơ màng ngủ trên sânthượng. Nhìn về phía đầu kia, Ngạo Quân đã biến mất, như vậy tôi có thểthảnh thơ đi xuống dưới.

Đã được thông báo từ trước, tôi một mạch đi tìm lớp 12E, trên tay lăm lăm tờ giấy xin vào lớp có chữ ký của hiệu trưởng.
Tôi đến cửa lớp gặp được ngay giáo viên chủ nhiệm đang đi vào. Có lẽcũng đã được báo lớp sẽ có học sinh mới nên cô ấy đứng ngoài cửa đợi tôi lên tiếng. Thật ra thì tôi không có gì để nói, chỉ cúi đầu chào, đưagiấy xin vào lớp về phía cô ấy.
“Bàn cuối cùng.” – Liếc mắt nhìntôi một cái không rõ ý, cô chủ nhiệm chỉ tay về chiếc bàn cuối lớp. Lúcnày cả lớp cũng bắt đầu hướng ánh mắt ra cửa nhìn tôi.
“Vâng.” –Trả lời cô xong, tôi lẳng lặng đi vào chiếc bàn cuối cùng dành ình. Ban đầu còn thắc mắc vị trí này đáng ra phải nhiều người dành nhau, sao lớp này lại còn trống, đến khi lại gần mới hiểu ra, vì bên cạnh nó làcái góc để sọt rác. Rác học đường chỉ có giấy cùng với vỏ bánh kẹo hoặcvỏ sữa, đương nhiên không có gì để bốc mùi khó chịu, nhưng cũng không ai thích ngồi cạnh đống rác làm gì.
Lớp học của Đông Anh chỉ tầmkhoảng ba mươi học sinh, bàn học đơn kê làm hai dãy, mỗi bàn cách nhautrước sau trái phải vừa đủ khoảng cách để không có khả năng nói chuyệntrong lớp. Giáo viên không yêu cầu giới thiệu, tôi cảm kích bước vàotiết học đầu tiên.
Thay đổi không khí và những điều quá quen thuộcđến nhàm chán làm con người ta cảm thấy phấn khởi và hào hứng hơn rấtnhiều. Hai tiết học trôi qua, tôi gần như ghi nhớ hoàn toàn những gìđược giảng dạy, tập trung tối đa để không mất thời gian học bài ở nhà.
Giờ ra chơi, bạn nữ ngồi bàn phía trên tôi quay đầu bắt chuyện, giọngnói mang theo trong trẻo và trẻ trung: “Này! Tên gì vậy?” – Quả nhiêntrung học Đông Anh có khác, nhìn đâu cũng thấy người đẹp. Bạn nữ nàyphải nói vô cùng xinh đẹp.
“Minh An.” – Tôi chậm rãi trả lời.
“An chuyển từ trường nào đến?” – Nữ sinh xinh đẹp tiếp tục hỏi.
“Trung Anh.” – Tôi vẫn không nhanh không chậm trả lời, trong lòng thầmchờ đợi phản ứng. Quả nhiên nét cười trong mắt cùng trên môi nữ sinhxinh đẹp giảm đi không ít, nhanh chóng quay lên như một sự chấm dứt đốithoại. Biết làm sao được, Trung Anh là kẻ thù truyền kiếp của Đông Anhmà. Xét về chất lượng giảng dạy cũng như thành tích thì hai bên đềungang ngửa, bề ngoài tay bắt mặt mừng kết nghĩa anh em nhưng trong lòngcả giáo viên và học sinh hai bên đều ngấm ngầm thù ghét. Bên nào cũngmuốn mình hơn bên kia, để thỏa mãn liền tự ý hạ thấp đối phương bằng mọi cách. Thân là cựu học sinh Trung Anh, tôi dự cảm mình sẽ bị ghét khôngít trong ngôi trường này. Nhưng biết làm sao được, việc tôi đến từ đâulà chuyện không thể thay đổi cũng như giấu diếm mà.
Thật ra tôikhông mong có bạn, nhưng cũng chẳng thấy dễ chịu khi bị ghét. Nghĩ đếnnhững ngày tháng tiếp theo, tôi ngán ngẩm thở dài, đưa mắt nhìn ra cửarầu rĩ, liền thấy ngay Ngạo Quân tiến vào cùng với hai nam sinh tuấn túkhác. Nghe nói bộ ba hoàng tử học cùng một lớp. Có lẽ chính là ba conngười này. Từ lúc vào lớp cho đến giờ, tôi quyết không dòm đông ngó tây, vì vậy đến giờ mới biết học cùng lớp với những nhân vật nổi tiếng.
Nếu tôi nhìn không lầm, khi về chỗ, Ngạo Quân có liếc qua tôi, đáy mắtmang theo tia hàn băng mạnh mẽ phóng đến, sau đó dửng dưng đi đến chiếcbàn cuối lớp dãy bên kia. Hai cậu bạn đi cùng lần lượt ngồi vào haichiếc bàn bên trên.
*
Kết thúc buổi học vào lúc gần trưa, tôigấp gáp lên phòng giám thị đo đạc để may đồng phục, đồng thời đăng kýthủ tục ký túc xá, nhận chìa khóa phòng, kèm theo còn có một cuốn sáchmỏng nội quy trường và ký túc xá.
Vừa tiến về phòng mình, tôi vừatranh thủ liếc qua sách nội quy, đập vào mắt một dòng ngao ngán “không ở bên ngoài trường sau chín giờ tối.” Nơi tôi làm việc mười một giờ mớitan. Tôi cần chỗ ở nên không thể không đến ký túc xá. Tôi lại cũng cầntiền xài nên không thể không làm việc. Vì vậy chỉ có thể trọn cách trèotường.

Một phòng ký túc xá dành cho hai người ở, bạn cùng phòng củatôi tên là Bích Ngọc, cái tên rất cao quý và thanh khiết. Khi còn ởTrung Anh, tôi cũng có quen biết một người bạn trùng tên. Chúng tôi cùng ở trong đội tuyển học sinh giao lưu, sau đó bạn ấy thi thắng điểm tôivà được trọn gửi qua trường khác, hình như ngôi trường được gửi đếnlà...
“Minh An? Sao lại ở đây?” – Bích Ngọc mở cửa phòng sau khi tôi gõ, sững sờ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Đúng rồi! Trường cậuấy được gửi đến làm học sinh giao lưu là Đông Anh.
“Chuyển trường.” – Tôi cười cười xoa đầu, không cần mời tự ý tiến vào trong. Tôi với côbạn này không phải thân nhau như tỷ muộn, nhưng chẳng còn lạ gì nhaunữa.
“Vậy An là người bạn đến ở cùng phòng với Ngọc á hả?” – Ngọc nheo mắt, ngón tay chỉ vào tôi.
Tôi gật gù, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Khá rộng rãi và ngăn nắp, một giường tầng, hai bàn học có kệ sách liền, một tủ đôi, phòng tắm vàkhông có bếp. Nội quy không được nấu nướng trong ký túc xá. Nhưng chắccó thể nấu mì bằng ấm điện.
“Vậy cái vụ đám học sinh trường mình đồn ầm ĩ lên là thật hả?” – Ngọc nghi ngại nhìn tôi, trong mắt toát ra vẻkhông thể tin nổi.
Tôi lại gật gù thay cho lời xác nhận.
“Nhưvậy cũng tốt. Qua đây làm bạn với Ngọc. Ở bên này không ai chơi với họcsinh Trung Anh.” – Giọng Ngọc rầu rĩ, ánh mắt nhìn tôi lại rất hy vọng.
Tôi lơ đãng gật gũ, mắt nhìn vào chiếc giường thầm đánh giá. Tầng dướicó một cuốn sách trên đầu giường, phần nệm nhè nhẹ trũng xuống. Xem raNgọc ngủ tầng dưới, vậy tôi sẽ ở tầng trên. Tôi cần ngủ một lát sau đóvề phòng trọ dọn đồ, tiếp theo sẽ là làm mỳ ăn tối sau đó đi làm.
“Đừng làm ồn nhé!” – Lên xong kế hoạch trong đầu, tôi để cặp sách lênchiếc bàn trống, sau đó một mạch trèo lên tầng giường trên, đặt lưngxuống đã thấy mình mơ màng chìm vào giấc ngủ.
*
Tôi thức dậy đãlà hai giờ chiều, Ngọc không có trong phòng, để lại một mẩu giấy trênbàn báo là đi xem phim. Có lẽ cô bạn này sợ đột nhiên biến mất tôi sẽ lo lắng. Người ta sao thì tôi vậy, xé một tờ giấy ghi chú, tôi nghuệchngoạc viết nhanh dòng chữ “An về phòng trọ lấy đồ” sau đó dán vào bêncạnh tờ giấy Ngọc để lại. Tôi vô phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi khóa cửa phòng đi thẳng ra trạm xe bus.
Phòng trọ của tôi nằm trong khu biệt lập trên một ngọn đồi được gọi là đồi Ông Sư, sở dĩ có tên như vậy vì trên đồi có một bức tượng ông sư khá lớn. Nơi này rất yên tĩnh vàvắng vẻ, chính vì vậy được gọi là khu biệt lập. Gần đây thì nó không yên tĩnh lắm, nguyên nhân là do tôi. Tôi đóng tiền phòng trễ nên bà chủ chu chéo chửi bới bảo tìm chỗ khác mà ở. Kể ra cũng thật là ngại! Một mìnhtôi mà có thể kích động “cái loa” là bà chủ khiến cả khu không ai yênthân.
Đồ đạc của tôi không nhiều bởi tất cả đồ dùng đều là có sẵnkhi thuê phòng, vỏn vẹn chỉ một vài bộ đồ cùng với sách vở, một vài mónđồ lưu niệm nhỏ xinh mà tôi định tặng lại cho đám trẻ trong khu này.

Xong xuôi tất cả, tôi tình nghĩa đi lên phòng bà chủ, từ tốn gõ cửa.Vừa thấy tôi đứng bên ngoài bà đã khó chịu ra mặt, nhưng nhìn ba lô cùng thùng sách tôi ôm thì hiểu tôi đến để trả chìa khóa phòng.
“Đã tìm được chỗ khác rồi à?” – Nhận lại chiếc chìa khóa phòng trong tay, bà miễn cưỡng hỏi tôi như chút lịch sự cuối cùng.
“Dạ.” – Tôi một tay ôm thùng sách cho vững, tay kia tìm trong túi áo số tiền đã để sẵn: “Cháu gửi cô tiền phòng năm ngày tháng này cháu ở.”
Trong đáy mắt bà ấy, tôi có thể nhìn thấy sự thương hại. Trong khu này, mọi người đều nhìn tôi như thế. Không ai muốn bị người khác thương hại, nhưng tôi không định gào lên với bọn họ đừng có nhìn tôi kiểu đó, chỉcó thể xem như không hay biết mà thôi.
“Không cần đâu. Chỉ có năm ngày thôi mà.” – Bà chủ nhà từ chối số tiền tôi đưa.
“Những năm ngày đấy ạ.” – Tôi cười, nhét tiềng vào tay bà ấy rồi quaylưng bỏ đi. Năm ngày chính là số ngày tôi trễ tiền phòng tháng trước. Và “những năm ngày” là câu bà ấy từng trách móc. Tôi thừa nhận mình khôngnhững hẹp hòi để bụng lại rất thù vặt nhớ dai. Ai cho tôi cái gì, tôinếu có thể sẽ đền đáp gấp mười. Nhưng ai nợ tôi cái gì, tôi nhất địnhđòi lại một trăm.
Trên chuyến xe bus trở về trường, tôi dõi mắt rangoài cửa sổ quan sát mọi thứ một lần nữa. Từ nay chắc không còn việc gì để đi qua con đường này, cũng sẽ không ngồi tuyến xe bus này nữa. Tôira đi, mọi thứ sẽ bỏ lại phía sau.
Khi tôi về đến trường, Ngọc chưavề tới, cả căn phòng chỉ là yên lặng cùng vắng vẻ. Sau khi sắp xếp mọithứ, tôi đi xuống nhà ăn tìm kiếm gì đó bỏ bụng. Ý tôi là tìm một loạimỳ nào đó. Vừa hay nhà ăn rất biết cách làm ọi thứ tiện lợi, toànbộ mỳ bày bán đều là mỳ ly, mua một hũ được khuyến mãi đôi đũa tre dùngmột lần.
Chế nước sôi xong, tôi ôm ly mỳ cẩn thận đi về phía chiếcbàn gần nhất, kiên nhẫn đợi ba phút như hướng dẫn. Nhà ăn giờ này chỉ có mình tôi cùng với một vài cô bán hàng nhàm chán chống cằm. Ấy thế màkhi mỳ vừa chín thì một chuỗi ồn ào cũng từ ngoài cửa tiến vô. Là độibóng rổ của trường vừa mới luyện tập xong, có lẽ đến mua nước uống. Dẫnđầu là nam sinh ban sáng đi cùng với Ngạo Quân. Nếu quả thực nằm trongbộ ba hoàng tử thì đây rõ ràng là “hoàng tử thể thao” Anh Khoa. Tôi biết được điều này đương nhiên cũng từ truyền kỳ thần thánh của đám họcsinh. Ba cậu bạn này không phải minh tinh gì, cũng không từng xuất hiệntrên báo, tuy nhiên tên tuổi rất lẫy lừng trong “làng học đường”.
Nói gì thì nói, dù nổi tiếng đến đâu thì ba hoàng tử thần thông quảngđại kia cũng không có cách làm mỳ ngon lại nếu nó đã lỡ nở ra quá mức.Vì vậy tôi liền chuyển sự chú ý vào ly mỳ của mình, quyết tâm ăn thậtngon.
“Này! Cậu là học sinh mới chuyển vào lớp hôm nay đúng không?” – Khi tôi còn đang đều đặn nhai nuốt, Anh Khoa xuất hiện và bắt chuyện.Được biết hoàng tử thể thao rất thân thiện, hoạt bát và hòa đồng, trongbộ ba thì đây là người dễ tiếp cận nhất.
Tiếp tục từ tốn nhai, tôi gật đầu. Làm ơn biến giùm đi! Tôi đang ăn.
“Cậu tên gì? Chuyển từ trường nào đến?” – Xem ra cũng cùng câu hỏi với nữ sinh xinh đẹp ban sáng, chỉ khác là hỏi một lần.
Tôi nuốt mỳ trong miệng, miễn cưỡng trả lời: “Minh An, đến từ TrungAnh.” – Tốt nhất là nên kỳ thị Trung Anh như mấy học sinh khác, sau đóquay mặt lướt nhanh về chỗ và để yên cho tôi ăn.
“Trung Anh thì sẽphải chịu kiếp cô đơn trong ngôi trường này đấy.” – Khoa xoa cằm nhậnxét, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp câu hồn nhìn tôi ái ngại.
Tôi rất muốn lạnh lùng bảo “nói cái gì mà tớ chưa biết ấy”, nhưng cuốicùng chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng không nên gây chú ý. Tôi đến đây không phải để tìm rắc rối. Vào trường là để học mà. Hơn nữa Anh Khoa là contrai của hiệu trưởng, tuyệt đối có rảnh rỗi sinh nông nổi cũng đừng nênđắc tội.
“Thôi để tớ làm bạn cậu vậy.” – Khoa suy nghĩ một khônglâu, miệng nở một nụ cười làm người khác đông cứng vì bị thu hút. Mẹkiếp! Người gì đâu cười đẹp đến thế? Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp! Có đểyên cho người ta ăn không thì bảo?

Tôi làm vẻ mặt khó xử, mắt tiếc nuối nhìn ly mỳ đang ngày một nở ra: “Tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?”
“Cậu nói đi!” – Khoa chăm chú lắng nghe, không hề có thái độ khó chịu khi mới quen biết đã nhờ vả.
“Cậu có thể trở về với đồng đội của mình và để yên cho tớ ăn mỳ không?” – Tôi trước sau vô cùng nhỏ nhẹ, mang theo một chút ngại ngùng cùng cầu khẩn.
Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn?
“Được được! Nếu cậu muốn ăn thêm có thể kêu, tính vào hóa đơn của mìnhluôn.” – Khoa rốt cuộc cũng rời đi, mang theo nụ cười vui vẻ trên môi.
Ăn thêm? Chắc không cần đâu. Tôi không nghĩ mình heo đến thế.
Được trả về với sự yên tĩnh, tôi rất phấn khởi ăn hết ly mỳ đã lỡ nở hơn mức bình thường.
Ăn no, tôi tự lấy ình một ly nước ở bình nước nóng lạnh, ngửa cổ uống cạn sau đó khoan khoái rời khỏi.
“Này! An!” – Tiếng Khoa ở phía sau gọi tôi. Lại cái gì nữa đây? Tôi phải về phòng tranh thủ làm bài tập rồi chuẩn bị đi làm.
“Cho tớ số của cậu đi.” – Khoa cầm sẵn điện thoại trong tay.
Đủ điều kiện vào Đông Anh, tôi biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưngmang so với rừng hoa trong trường này thì chỉ có thể len lén nở ở mộtgóc xa xôi. Điều gì kiến chàng hoàng tử này muốn làm quen với tôi nhỉ?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, có chút bực bội dâng lên trong lòng, mau mắn đọc mười con số để tiết kiệm thời gian.
Bàn tay Khoa thoăn thoắt bấm trên điện thoại, để chắc chắn còi gọi quamáy tôi kiểm tra, cho đến khi bài nhạc chuông Betrayal vang lên mới tintưởng cúp máy.
“Để tớ lưu.” – Khoa vừa nói vừa thao tác trên điện thoại.
“Vậy cậu từ từ lưu nhé. Tớ đi trước có việc.” – Tôi dứt lời lập tức co chân chạy lấy người.
Ở phía sau Khoa lớn tiếng với theo: “Tớ tên là Anh Khoa. Nhớ lưu số nhé.”
Tôi không đứng lại, cũng không quay đầu, tay đưa lên vẫy vẫy ra hiệu mình đã nghe thấy, chân vẫn cật lực chạy về ký túc xá.