Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 44: Bảo - Dương




Tất cả mọi người đã tập trung đông đủtrước cửa khu vui chơi nổi tiếng của trung tâm. Hôm nay không hiểu làngày gì mà Dương lại rủ nó cùng Châu đi chơi như thế này, còn có thêm cả Hoàng nữa. Cậu ta nhập bọn cùng họ từ khi nào vậy nhỉ?

-Hôm nay mọi người vui chơi thỏa mái đi nhé, tôi mời.- Bảo tuyên bố.

-Hôm nay là ngày gì mà anh lại mời bọn em đi chơi thế ạ?- Mai tò mò.

-Một ngày đặc biệt.- Bảo nháy mắt.

-Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào ạ?- Mai háo hức.

-Không liên quan đến em.- Bảo phũ phàng.

-Anh đáng ghét, em không thèm.- Mai làm mặt giận rồi bỏ đi.

-Cậu đi với Mai đi.- Minh không nhanh không chậm nói với Hoàng.

-À... vâng...- Hoàng giật mình đuổi theo nó.

-Vậy tôi cũng đi thực hiện việc của mình đây.- Bảo cười đầy mưu mô.

-Tùy cậu, hôm nay cậu mời, đương nhiên mọi chuyện cậu đều là chủ.- Minh nhún vai.

-Vậy hai người đi chơi với nhau đi, chúng tôi đi đây.

-Chúng tôi?- Châu nhìn Bảo khó hiểu.

Bảo mỉm cười rồi kéo tay Dương kéo đi.

-Này này, anh kéo em đi đâu thế.- Dương bất ngờ la lên.

-Hai người họ???- Châu bất ngờ.

-Em vẫn chưa nhận ra sao?- Minh cười dịu dàng nhìn Châu.

-Đúng là bất ngờ thật, thường trông họ hay cãi nhau, vậy mà...

-Đó cũng là cách khác của yêu đấy, làm người khác chú ý đến mình bằng những cuộc cãi vã.

-Hóa ra là vậy.- Châu gật gù.

-Thôi, kệ họ đi, bây giờ em muốn chơi gì?

-Em cũng không biết nữa, anh chơi gì?

-Vậy thì chúng ta chơi trò tàu lượn siêu tốc đi.

-Tàu... tàu lượn sao?- Châu lắp bắp.

-Em sợ sao?- Minh nhìn Châu.

-Có... có hơi... sợ.-Châu cúi đầu.

-Không sao, đã có anh đây, nếu sợ thì cứ ôm lấy anh là được.- Minh cười thật dịu dàng.

-Vậy thì... chúng ta chơi vậy.- Châu vẫn có chút e ngại.

Ở một nơi khác.

-Anh kéo em ra đây làm gì?- Dương hỏi.

-Anh có chuyện riêng muốn nói với nhóc.- Bảo nghiêm túc.

-Có chuyện gì mà phải kéo ra ngoài này, mọi người ở bên kia mà.

-Nhưng chuyện này anh muốn nói riêng với một mình nhóc mà thôi.

-Chuyện gì?

-Nhóc hãy làm bạn gái anh nhé.- Bảo chân thành nhìn thẳng vào mắt Dương nói từng chữ rõ ràng.

-Anh đang nói gì thế?- Dương tròn mắt nhìn Bảo.

-Anh đang muốn làm quen với nhóc đó. Nhóc có đồng ý không?- Bảo kiên nhẫn nói lại.

-Em... em... không biết.- Dương lắp bắp, mọi chuyện quá bất ngờ với cô, hơn nữa, trong lòng Bảo còn...

Dương bỗng thấy hốt hoảng, cô lùi lại đằng sau, va phải một người nào đó, bị đẩy bật về phía trước nhào về phía Bảo.

-Em không sao chứ?- Bảo lo lắng.

-Không... không sao...- Dương đẩy anh ra.

-Em lại đây ngồi đi.- Bảo kéo Dương ngồi xuống cái ghế đá gần đó.- Để anh đi mua nước cho nhóc.

Khi Dương đã ngồi xuống ghế đá thì Bảo mới chạy đi, hòa vào trong dòng người tấp nập rồi biến mất.

Nhìn thái độ của Dương đối với lời nói của mình, Bảo có chút thất vọng. Anhđã quá vội vã hay thật ra tình cảm của Dương đối với anh không phải nhưanh đã nghĩ...

Bỏ tiền vào máy bán nước tự động, bấm loại nước,Bảo làm như một cái máy, khi lấy hai lon nước ra, anh tựa người vàothành chiếc máy bán hàng đó suy nghĩ.

Lúc này gặp cô sẽ phải nóigì? Liệu cô có đồng ý hay sẽ từ chối? Bây giờ câu trả lời của cô thật sự rất quan trọng với anh. Bảo bắt đầu cảm thấy lo sợ về câu trả lời ấy,anh không có dũng cảm đối mặt với lời từ chối của cô.

-Này anh đẹp trai, anh đang suy nghĩ gì vậy?- Một cô gái đứng trước mặt Bảo cất tiếng chào...

Dương cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, lời nói của Bảo đã tác động rất lớn đến cô.

Từ trước tới giờ, Dương chỉ có Châu và Mai là bạn, cũng chưa bao giờnhậnđược lời tỏ tình của một chàng trai nào. Không phải vì Dương khôngphải là một cô gái đẹp mà vì phong cách tomboy của cô khiến các bạn trai e ngại, còn cái tính cách nóng nảy của bản thân, không ít lần bị xem là con trai. Vì thế, cô chính xác là vừa bị sốc.

Nhưng mà nghĩ kĩlại, khi nghe lời nói của Bảo, nghe anh thừa nhận tình cảm của mình, quả thật Dương cảm thấy rất vui, có chút sung sướng, cũng có chút bất antrong lòng. Đó là sao?

Mà Bảo đã đi lâu như vậy rồi sao còn chưa trở lại. Dương cảm thấy sốt ruột bèn đứng dậy đi tìm.

Đằng trước , dưới tán cây không hiểu tại sao lại có nhiều cô gái tụ tập nhưvậy. Dương tò mò tiến lại gần, khi đến gần cô nhận ra một điều.

Bảo là trung tâm của đám đông đó.

Bảo đang chới với trong đám đông nhìn thấy Dương thì càng thêm lúng túng.

Không thể tiếp cận Dương bèn gọi điện cho anh.

-Trông anh có vẻ nổi tiếng nhỉ?

-Anh cũng không ngờ mình lại nổi tiếng đến mức này.- Bảo khẽ nhún vai nhìn về phía Dương.

-Anh còn nói nữa à?- Dương nghiến răng.

-Anh nói thật mà, anh chỉ là đi mua nước cho nhóc thôi mà.- Bảo nhìn cô với ánh mắt cực kì vô tội.

-Cho anh 3 giây, nếu anh không ra khỏi chỗ đó thì em sẽ đi.

-Làm sao anh có thể nhẫn tâm xô họ ra mà đến chỗ nhóc chứ.

-Một.- Dương lạnh lùng.

-Từ từ đã.

-Hai.

-Thôi được rồi.

Bảo tắt điện thoại sau đó hô to:

-Xin lỗi mọi người, người yêu tôi đang đợi ở đằng kia, vui lòng tránh ra cho tôi đi được không ạ?

Đám đông có vẻ yên tĩnh một lúc rồi cũng dãn ra. Bảo cười đắc thắng rồi đi về phía Dương.

-Em là người yêu của anh hồi nào vậy?- Dương hỏi.

-Ủa, vậy mà thái độ của em như là vợ anh vậy, anh chỉ mới nói mức độ người yêu thôi đấy.

-Anh...

-Vậy thì thôi, để anh tuyên bố lại rồi lại để bọn họ thịt anh như lúc nãy vậy.- Bảo nhăn nhó.

-Thôi được rồi, đi nhanh lên cho em nhờ.

-Vậy em đồng ý rồi nhé.- Bảo tươi cười.

-Em không nói với anh nữa.- Dương bỏ đi trước.

-Này đợi anh với.- Bảo đuổi theo.