Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 6: Nhân viên mới




Vũ Uyên về đến nhà đã hơn 11 giờ tối, cô sửa soạn một số thứ rồi vào nhà vệ sinh để ngâm bồn tắm, xóa bỏ đi hết bụi bẩn và sự mệt mỏi trong ngày hôm nay

Mùi hương thảo dược khiến cô định hình được một số thứ. Buổi tối ngày hôm nay uống một chút rượu nên có phần không được tỉnh táo.

Căn chung cư của cô ở tầng 15, nằm gần biển. Ngâm mình xong, cô liền ra ban công ngắm nhìn bãi biển với những cơn sóng dập dìu xô vào bờ cát. Lòng cũng có cảm giác nhẹ hơn

Nhất Phong - Tiêu Dương Kì, hai con người hôm nay cô gặp đều có sức hút y như nhau. Một người mang vẻ đẹp rực rỡ của ánh mặt trời, một người mang vẻ đẹp nhẹ nhàng của ánh trăng.

Tưởng chừng như đó là một sự trái ngược, nhưng đồng thời làm người khác bị cuốn vào như cô cảm thấy là một sự đau khổ

Để giải thích cho rõ thì hồi cấp 3 cô với Nhất Phong là một cặp. Thực ra là do cô dành hết tâm tư tình cảm của mình cho Nhất Phong, cô làm tất cả vì hắn yêu thương hắn, trân trọng hắn và cũng là người tỏ tình với hắn

Nhưng một thời gian sau cô định thấy chính bản chất thật của hắn ta. Là một con người thay người yêu như thay áo, cứ cách hai ba ngày là thay một lần. Nhưng đối với cô lại là một mối quan hệ không thể xác định được, quen cô hơn 6 tháng vẫn chưa thấy một lời chia tay

Tin nhắn cô nhắn cho hắn hầu như tầm 2 tiếng sau trở lên hắn mới trả lời. Xem cô như là một con ngốc cần gì thì sai khiến, còn không thì bỏ qua. Thái đôn vô cùng hờ hững

Cô vẫn âm thầm chịu đựng, vẫn quan tâm anh, lo lắng cho anh. Cứ mỗi trận đấu bóng rổ, cô vẫn thường xuyên lui đến, lần nào cô cũng mang cho anh ít nhất một chai nước, một ít bánh kẹo và một số lời động viên cho anh

Về rồi ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà Liễu Như Yên bảo cô tới phòng đựng dụng cụ.

Một kí ức không thể nào quên được

Cuối cùng, cô nói lời chia tay

...****************...

Văn Phòng tập đoàn Bác Ái hôm nay nhộn nhịp hơn ngày thường, nhất là văn phòng Marketing nơi mà Vũ Uyên đang làm việc

- Đường Nhược Châu, hôm nay có gì mà công ty nhộn nhịp vậy?

Đường Nhược Châu vừa mới tới, vừa mới chấm công, xong đặt túi xách xuống liền được Vũ Uyên đặt câu hỏi khó trả lời

- chị Vũ Uyên. Chuyện này sao em biết được?

Tô Bội Chi nghe xong thì thở dài. Cô bước đến chỗ của hai chị em đang nói chuyện chầm chậm giải thích

- hai người không biết sao? hôm nay, chúng ta, tại văn phòng này có thành viên mới

Đường Nhược Châu mắt sáng như sao, Hỏi dồn dập:

- Ai vậy chị? có đẹp trai không chị?

Hai con người vừa nghe xong câu hỏi từ Đường Nhược Châu thì như cạn lời. Tô Bội Chi cũng không nhanh không chậm vừa phải đáp lại

- là nhân viên bên khu kiểm toán, nghe bảo cậu ta nộp đơn sang phòng Marketing của mình. Cậu ta cũng đẹp trai. Hình như tên là Tiêu Dương Kỳ

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vũ Uyên bất động một vài giây sau đó thì cô im lặng nhường sân khấu cho Đường Nhược Châu

- Hình như em vẫn chưa thấy cậu ấy qua bên đây với lại em cũng muốn xem nhan sắc từ cậu ấy quá à

- không phải vội, có gì qua đây sớm thôi. Bây giờ thì đang dọn dẹp một số thứ rồi

Ngừng một chút cô nói tiếp

- Em đó, bây giờ cũng sắp vào giờ làm việc rồi. Hãy hoàn thành xong công việc của mình trong hôm nay rồi nộp báo cáo lên cho chị, chị sẽ gửi lên cho sếp

- Vâng ạ

Nghe xong câu này Đường Nhược Châu như ỉu xìu hẳn ra. Cô nàng mở máy tính lên bắt đầu tìm kiếm một số thông tin khảo sát trên mạng gần đây, sau đó bắt tay vào làm công việc của mình

Tô Bội Chi gật đầu thở dài, bữa tiệc ngày hôm qua đến 1 giờ sáng cô mới được đi ngủ, vậy mà 5 giờ sáng nay lại chuẩn bị để đi làm, cơ thể có chút hơi ở oải. Nhanh chóng trở về bàn làm việc của mình

"cái tên rất là quen, Chắc là người giống người thôi"

Sau khi tất cả mọi thứ về lại vị trí cũ, Vũ Uyên xoa xoa thái dương thầm nghĩ chắc là người giống người

Lúc này tiến bước chân vang lên trong không gian chỉ có toàn tiếng bàn phím máy tính, một người đàn ông trạc tuổi Vũ Uyên xuất hiện. Anh ta cầm một thùng đồ của mình đặt vào vị trí bàn làm việc còn trống bên cạnh Vũ Uyên

Có hơi bất ngờ, Vũ Uyên hướng ánh nhìn lên phía trên, phát hiện rằng đây là người giải vây cho mình vào buổi tối ngày hôm qua

Tiêu Dương Kì

Bất chợt không thể kìm được bản năng cô vội vàng nói một tiếng, làm cả căn phòng đều nghe

- cậu... cậu... thì... thì ra tôi không nhìn nhầm người

- Cô không nhìn nhầm người thì may cho tôi quá

Cậu thanh niên kia nghe xong thì nở một nụ cười thân thiện. Ngay lúc này cả căn phòng Marketing như đang nhìn chằm chằm về phía của hai người

Vũ Uyên thấy vậy thì đỏ mặt xấu hổ, cô cứ cúi mặt xuống giả vờ như đang làm việc

- Cậu là người mới à? Cậu qua chỗ Cô Tô đi ở ngay chính giữa phòng đó, cô ấy sẽ giao nhiệm vụ cho cậu