Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 44: Công ty cần cậu




Tiêu Dương Kì ngồi ở bàn ăn, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn trên trần nhà tạo ra một không khí ấm cúng. Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, khiến cậu nhìn xuống. Màn hình hiển thị tên Ôn Gia Hạo, người bạn thân và cũng là người cùng cậu sáng lập công ty. Cậu nhấc máy, giọng nói của Gia Hạo vang lên ngay lập tức, đầy lo lắng và gấp gáp:

- Khi nào cậu quay lại? Công ty đang rất cần cậu.

Tiêu Dương Kì thở dài, ánh mắt cậu đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt. Trong đầu cậu lúc này là hình ảnh của Vũ Uyên, những kỷ niệm và những cảm xúc chưa kịp gọi tên. Tuy nhiên, cậu cũng biết rõ tình hình căng thẳng của công ty. Sự nhiệt tình và lời kêu gọi khẩn thiết từ Ôn Gia Hạo khiến cậu không thể phớt lờ.

- Mình biết, Gia Hạo. Mình sẽ quay lại sớm thôi. Cậu cố gắng giữ mọi thứ ổn định đến lúc đó nhé.

Bên kia đầu dây, Ôn Gia Hạo trầm mặc một lúc, rồi tiếp tục với giọng nghiêm trọng hơn:

- Được rồi, nhưng cậu hứa là sẽ không để chúng mình đợi lâu nữa nhé. Công ty đang gặp nhiều vấn đề và chúng ta cần sự chỉ đạo của cậu. Cậu biết mà, không ai có thể thay thế được vai trò của cậu.

Tiêu Dương Kì cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Gia Hạo. Cậu hiểu rằng trách nhiệm của mình không chỉ là đối với công ty, mà còn là đối với những người đã cùng cậu xây dựng nên nó. Cậu khẽ gật đầu, mặc dù biết Gia Hạo không thể thấy.

- Mình hứa, Gia Hạo. Mình sẽ trở lại ngay khi có thể. Cậu yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Ôn Gia Hạo thở phào nhẹ nhõm:

- Cảm ơn cậu, Dương Kì. Mình tin tưởng ở cậu.

Cuộc gọi kết thúc, nhưng tâm trạng của Tiêu Dương Kì vẫn nặng trĩu. Cậu nhìn ra cửa sổ, những ánh đèn lấp lánh ngoài kia như nhắc nhở cậu về những trách nhiệm và lựa chọn của mình. Cậu biết mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ, để có thể quay lại công ty một cách tốt nhất.

Tiêu Dương Kì đứng dậy, bước vào bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Đôi tay cậu khéo léo thái từng miếng rau, tâm trí thì lại dường như trôi về những ngày tháng cùng Ôn Gia Hạo khởi nghiệp.

Những khó khăn, những niềm vui và cả những thất bại đã cùng nhau trải qua. Cậu nhớ lại những buổi tối làm việc đến khuya, những lần cùng nhau tranh luận để tìm ra hướng đi tốt nhất cho công ty.

Những ký ức đó làm cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Cậu biết rằng mình không thể để công ty, để Ôn Gia Hạo và các đồng nghiệp thất vọng. Cậu cần phải quay lại, để cùng nhau vượt qua những thử thách phía trước.

Vũ Uyên vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt đẫm. Cô khoác chiếc áo choàng mỏng, bước ra từ phòng tắm với hơi nước mờ ảo còn vương trên da. Tiếng xào nấu từ bếp thu hút sự chú ý của cô. Bước chân nhẹ nhàng, cô tiến lại gần và nhìn thấy Tiêu Dương Kì đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Anh đứng trước bếp, tập trung vào từng động tác, bàn tay khéo léo thái từng miếng rau và đảo nồi trên bếp. Không gian bếp ấm cúng, mùi thơm từ món ăn lan tỏa khắp phòng. Vũ Uyên không kìm lòng được, cô tiến lại gần hơn, đến khi chỉ còn cách anh một bước chân. Với một cảm xúc ấm áp dâng trào, cô vòng tay ôm anh từ phía sau.

Tiêu Dương Kì hơi giật mình, nhưng ngay lập tức nhận ra cảm giác quen thuộc. Cậu mỉm cười, đặt dao xuống và xoay người lại, đối diện với Vũ Uyên.

- Em vừa tắm xong à? Tóc còn ướt kìa, để anh lấy khăn lau cho.

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

- Không cần đâu, em thích cảm giác này mà. Anh đang làm gì vậy?

- Anh đang chuẩn bị bữa tối. Hôm nay anh làm món mà em thích nhất đấy.

Vũ Uyên mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn và ấm áp của anh. Khoảnh khắc này, tất cả những lo toan và mệt mỏi dường như tan biến.

- Cảm ơn anh, Dương Kì. Em thật sự rất may mắn khi có anh.

Tiêu Dương Kì vuốt ve mái tóc ướt của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

- Anh cũng vậy. Anh rất may mắn khi có em bên cạnh. Bây giờ em ngồi xuống đi, anh sẽ hoàn thành nốt bữa tối

Vũ Uyên khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn ăn và nhìn anh tiếp tục công việc. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim, cô biết rằng dù có bao nhiêu khó khăn ngoài kia, chỉ cần có anh, mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp.

Vũ Uyên nhìn Tiêu Dương Kì chăm chú, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cô yêu dáng vẻ tập trung của anh khi nấu ăn, từng cử chỉ đều thể hiện sự tỉ mỉ và tận tâm. Bất giác, cô buột miệng hỏi:

- Anh ở với em như thế này sao? Có định chuyển hộ khẩu vào nhà em luôn không?

Câu nói đùa của cô khiến Tiêu Dương Kì bật cười. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt ấm áp và tràn đầy yêu thương:

- Nếu em đồng ý, anh sẽ làm ngay đấy.

Vũ Uyên cũng cười, cảm giác vui vẻ lan tỏa trong lòng:

- Đùa thôi mà, nhưng mà nghĩ cũng hay đấy chứ. Có anh ở đây, nhà em lúc nào cũng ấm cúng, vả lại có anh làm hết thì em cũng không cần phải làm gì

Tiêu Dương Kì đặt nồi xuống bếp, tiến lại gần Vũ Uyên và cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

- Anh cũng thấy vậy. Ở bên em, anh cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc. Nếu em muốn, chúng ta có thể nghĩ đến chuyện đó thật nghiêm túc. Anh sẽ chiều em

Vũ Uyên hơi bất ngờ trước lời nói của anh, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh:

- Anh nói thật chứ?

- Anh chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Em là người mà anh muốn chia sẻ cuộc sống, mọi niềm vui và nỗi buồn.

Vũ Uyên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô nắm lấy tay anh, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay của anh