Một ngày đông se lạnh, Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì cùng nhau hẹn hò. Hôm nay, công ty thông báo nghỉ làm, thực chất là để làm việc tại nhà, điều này khiến họ có thêm thời gian quý giá bên nhau.
Sáng sớm, Vũ Uyên dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Căn bếp ngập tràn hương thơm của bánh mì nướng và cà phê. Khi Tiêu Dương Kì đến, anh không thể giấu nổi sự phấn khích.
- Wow, bữa sáng thật tuyệt vời, Vũ Uyên. Truyện Điền Văn
Anh khen ngợi, đôi mắt lấp lánh.
- Cảm ơn anh, Em chỉ muốn làm một điều gì đó cho anh thôi
Vũ Uyên đáp, mặt hơi đỏ.
Sau bữa sáng, cả hai quyết định đi dạo ở công viên gần nhà. Không khí trong lành và những chiếc lá vàng rơi rụng tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Tiêu Dương Kì nắm tay Vũ Uyên, tạo cảm giác bình yên, khiến trái tim cô đập mạnh.
- Em biết không, mỗi lần đi dạo cùng em, anh lại cảm thấy như thời gian ngừng trôi
Tiêu Dương Kì nói, ánh mắt chân thành.
- Thật sao? Em cũng cảm thấy như vậy
Vũ Uyên thẹn thùng.
- Có lẽ vì chúng ta luôn có những kỷ niệm đẹp.
Họ trò chuyện về sở thích và ước mơ, từ việc Tiêu Dương Kì muốn mở một nhà hàng đến những cuốn sách mà Vũ Uyên đang say mê đọc. Tiếng cười và những câu chuyện không ngừng vang lên, tạo nên một bầu không khí vui vẻ và gần gũi.
Khi đến một quán cà phê nhỏ xinh, họ chọn một góc ngồi thoáng đãng, nơi có thể ngắm nhìn dòng người qua lại. Vũ Uyên gọi một ly cappuccino, còn Tiêu Dương Kì chọn trà xanh. Họ cùng nhau thưởng thức đồ uống, những câu chuyện và tiếng cười khiến thời gian như ngừng trôi.
- Vũ Uyên, anh có một câu hỏi cho em
Tiêu Dương Kì đột ngột nói, vẻ nghiêm túc.
- Câu hỏi gì vậy?
Vũ Uyên tò mò.
- Em có biết là anh thích em không?
Anh mỉm cười, ánh mắt đầy chân thành.
Vũ Uyên ngần ngại, nhưng cuối cùng cũng gật đầu:
- Em cũng thích anh. Thật sự rất thích
Tiêu Dương Kì không thể giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
- Vậy thì tốt quá! Anh luôn mong em sẽ bên anh như thế này.
Buổi chiều, họ ghé vào một cửa hàng sách cũ. Vũ Uyên mê mẩn những cuốn sách cổ, ánh mắt sáng ngời khi khám phá từng trang. Tiêu Dương Kì thấy cô hào hứng liền mua cho cô một cuốn sách mà cô đã ngắm nghía từ lâu.
- Đây là món quà nhỏ cho em
Anh nói, ánh mắt ấm áp.
- Cảm ơn anh, Dương Kì! Em thích nó lắm!
Vũ Uyên vui mừng ôm chầm lấy cuốn sách.
Khi trời bắt đầu tối, họ quyết định quay về, nhưng không quên ghé vào một tiệm bánh. Họ cùng chọn một chiếc bánh ngọt để mang về. Không khí trong tiệm ngập tràn hương vị ngọt ngào, khiến họ không thể cưỡng lại.
- Em nghĩ hôm nay thật tuyệt vời
Vũ Uyên nói khi họ bước ra khỏi tiệm bánh, tay ôm chiếc bánh ngọt.
- Đúng vậy! Anh cũng nghĩ vậy. Chúng ta nên hẹn hò nhiều hơn
Tiêu Dương Kì đáp, ánh mắt đầy hy vọng.
Trên đường về, không khí trở nên lãng mạn hơn khi những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Tiêu Dương Kì nắm chặt tay Vũ Uyên, không muốn buông ra.
- Vũ Như Uyên, anh ước gì thời gian có thể ngừng lại, để chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi
Anh nói, giọng chân thành.
“Em cũng vậy,”
Vũ Uyên thầm thì, tim đập mạnh.
- Em thật sự cảm thấy hạnh phúc khi bên anh
Ngày hẹn hò kết thúc nhưng để lại những kỷ niệm đẹp trong lòng Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì. Họ cùng nhau bước vào một chương mới, gần gũi và trân trọng nhau hơn, với những cảm xúc đang nảy nở từng ngày.
…****************…
Tiêu Dương Kì về đến nhà, mẹ anh đã đợi sẵn ở phòng khách, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần tinh tế. Bà rất nhạy cảm, luôn dễ dàng nhận ra tâm trạng của con trai.
- Con có bạn gái rồi phải không?
Bà hỏi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc sảo.
Tiêu Dương Kì giật mình, rồi ngượng ngùng gật đầu.
- Dạ, mẹ. Con đang hẹn hò.
- Mẹ đã đoán được mà. Là Vũ Uyên đúng không?
Bà nói tiếp, ánh mắt sáng lên.
- Cô ấy chăm sóc con lúc con nằm viện, mẹ rất ưng.
Tiêu Dương Kì cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe mẹ nói vậy, nhưng anh cũng biết rằng mọi thứ đang diễn ra khá nhanh.
- Dạ, đúng là cô ấy. Nhưng con nghĩ có lẽ mình nên chờ thêm một thời gian nữa trước khi đưa cô ấy về ra mắt gia đình.
- Mẹ hiểu, nhưng mẹ hy vọng con sẽ sớm làm quen với nhau hơn
Bà nói, sự quan tâm hiện rõ trong từng câu chữ.
- Cô ấy có vẻ là một người tốt, con nên trân trọng.
- Con biết, nhưng con muốn chúng con có thời gian để tìm hiểu nhau thật kỹ càng trước khi tiến xa hơn
Tiêu Dương Kì đáp, giọng điệu nghiêm túc.
- Con không muốn mọi thứ diễn ra quá nhanh.
- Mẹ tôn trọng quyết định của con. Chỉ cần con hạnh phúc là được
Bà nói, ánh mắt đầy yêu thương.
- Cảm ơn mẹ! Con sẽ cố gắng hết sức để giữ gìn mối quan hệ này
Tiêu Dương Kì hứa, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con không chỉ giúp Tiêu Dương Kì cảm thấy thoải mái hơn mà còn tạo ra một sự kết nối mạnh mẽ hơn với Vũ Uyên, hứa hẹn một tương lai tươi sáng phía trước.