Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 4: Tiêu Dương Kì giải vây




Trước sự việc diễn ra, Vũ Uyên bối rối, cô không muốn mọi chuyện diễn ra quá xa

- Thật ra thì, bọn tớ chia tay cũng lâu rồi

Không gian náo nhiệt cũng dừng lại, để lại một khung cảnh xịt keo cứng ngắt

- Không phải đó chứ? Hai người trước khi là đẹp đôi. Có tiếng nhất trong trường, nổi lên với tên gọi "Trai tài gái sắc" đó

- Nhất Phong, cậu và cậu ấy chia tay rồi à?

- Nghe lạ thật ấy chứ, chắc là Vũ Uyên giận dỗi

 nên mới nói vậy thôi. Chứ hồi đó cậu ấy theo đuổi Nhất Phong nhiều lắm mà

- Chắc được voi đòi tiên rồi. Nào Vũ Uyên, đừng giận anh yêu của cậu nữa

- Là thật đó, tôi và Nhất Phong chia gay hơn 7 năm rồi. Vì hồi đó sắp đến kỳ tuyển sinh đại học... sợ mọi người bàn tán xôn xao nên...

Nghe câu giải thích, không gian đang xôn xao náo nhiệt bỗng dưng im bặt. Biết không thể nào lừa mọi người nữa Nhất Phân lên tiếng

- haiza, vốn dĩ là đùa mọi người một chút thôi không ngờ mọi người lại tưởng thiệt. Tôi chia tay lâu rồi. Hehe thôi nào mọi người đừng có im lặng như thế chứ nói gì đi Hôm nay là ngày vui đó

Như xóa tan bầu không khí, hắn ta liền khích lệ mọi người hãy cùng vui vẻ vì đây là một buổi họp lớp. Nếu cứ mãi trong cái không khí như thế này thì cũng không hay cho lắm

Tự mình thắp lửa cũng tự mình dập lửa

Tô Bội Chi không thích điều này nên cô cầm cốc lên mời mọi người uống

- được rồi mọi người à!! Nào hãy cùng nâng ly chúc mừng cho lớp chúng ta có ngày tụ tập đông đủ

- Được!!. Đam Mỹ Sắc

Chẳng mấy chốc không khí lúc nãy cũng đã biến mất. Bây giờ chỉ có bầu không khí náo nhiệt vui nhộn hay nói cách khác chuyện vừa rồi mọi người cố lãng quên đi để chắc rằng đó là việc không đáng nhắc tới

Suy cho cùng thì hôm nay họ đã có một tin tức khá là thú vị rồi

Cả lớp tụ tập đông đủ, ăn liên hoan, hát hò, ôn lại chuyện xưa cũng đã 2 tiếng trôi qua kể từ khi Nhất Phong tới

Kể từ lúc đó hắn chỉ ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Đôi lúc ánh mắt vẫn hướng về Vũ Uyên, mà không nói thêm một lời

- buổi học lớp hôm nay đến đây thôi cảm ơn mọi người. À Mọi người kết bạn với WeChat này của tôi nha. Có gì tôi sẽ thành lập lại nhóm sau

Tô Bội Chi thở dài mà tuyên bố, sau sau đó nhìn qua Vũ Uyên. Hôm nay dẫu biết là Nhất Phong tới bầu không khí dành cho Vũ Uyên sẽ không được vui nhưng mà không ngờ rằng hắn ta có thể làm đến mức này

Tất cả mọi người nghe xong thì cũng gật đầu, hôm nay là một ngày họp mặt sau 7 năm xa cách chuyện cần nói thì cũng đã nói xong, chuyện chưa cần thì họ lưu phương thức liên lạc của bản thân lại và rồi dần dần.ọi người ai về nhà ấy chỉ còn lại Tô Bội Chi, Vũ Uyên và người họ không muốn gặp nhất - Nhất Phong

- Cậu còn không về?

- không có hứng thú

- được rồi vậy Tớ về đây Tô Bội Chi, cậu đi đường cẩn thận nha. Buổi học lớp hôm nay vui lắm!! Cảm ơn cậu rất nhiều, gửi lời cảm ơn từ tớ đến với Tô Lục Hạ luôn

Tô Bội Chi sau khi nghe lời này từ Vũ Uyên thì cơ Mặt cũng nhẹ nhàng hơn sau khi nói chuyện với Nhất Phong, cô nàng chào tạm biệt Vũ Uyên sau đó đi thanh toán phần tiền còn lại cho bên khách sạn

- Cậu đi đường cẩn thận, chú ý đến mấy tên lưu manh. Có gì thì đi taxi hay đến mấy nơi đông người nha

- Tớ biết rồi

Cả hai người rời đi, Tô Bội Chi cũng không có thiện cảm là mấy đối với Nhất Phong. Cô tuy ngày cấp 3 không tiếp xúc quá nhiều, nhưng linh cảm mách bảo rằng hắn ta cần phải tránh xa

...****************...

Bước xuống bãi giữ xe của sảnh khách sạn, bước chân của Vũ Uyên càng ngày càng chạy nhanh hơn. Trong đầu cô có linh cảm chẳng lành, với lại hôm nay là một ngày thật sự rất tồi tệ. Không ngờ rằng Nhất Phong dám nói ra rằng hắn và mình đang quen nhau, đồng thời, điều đó làm cô khó chịu đến chết đi được

Tại sao? Tại sao hồi lúc đó, cô và hắn lại quen nhau, cô lại theo đuổi hắn, làm tất cả vì hắn?

Thật ra, là do cô quá yêu hắn, yêu tất cả từ hắn, con người hắn, tính cách hắn, nhưng điều duy nhất cô quên. Chính là yêu chính mình

Thật ngu ngốc

Bước chân ngày càng nhanh, rồi như đang chạy thoát khỏi một thứ gì đó. Vũ Uyên chỉ sợ, nếu không chạy thì cô sẽ gặp nguy hiểm

- Đừng chạy nữa, anh muốn nói chuyện với em

Nói rồi một bóng đen như vụt lấy, ép sát cô vào tường lạnh. Trước sự định thần với sự cố xuất hiện bất ngờ, Vũ Uyên mấp máy môi

- Nhất... Phong

- Gặp lại tôi, em không muốn như vậy sao?

- Bỏ ra

Nói rồi cô dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra khỏi mình, dù bị vấp ngã, nhưng cô vẫn gáng ngượng đứng dậy tìn cơ hội thoát thân

- Tránh xa tôi ra đi, đồ bẩn thỉu

- Nay em giỏi nhỉ? Có tin, tôi sẽ hành hạ em trong đêm nay không?

Nói rồi, hắn quỳ xuống trước con cừu bon vừa vấp ngã. Mặt hắn như mấy tên đểu, thở ra mùi rượu của buổi họp lớp lúc nãy

- Vũ Uyên, hình như lúc đó em thấy tôi đang quan hệ không đúng đắn với Liễu Như Yên

Trước sự chứng kiến đó, Vũ Uyên như mở khóa kí ức mà cô chôn vùi bấy lâu. Cô sợ hãi lùi về sau, nhưng cô biết, sẽ không thoát khỏi hắn

Cô chia tay hắn, tất nhiên, vì cô cũng sợ con người hắn

Tuyệt vọng, cô hy vọng hắn sẽ vì một số cô gái khác mà quên đi cô. Để cô sống một cuộc sống yên ổn như cô mơ ước

Nhưng cô sai rồi

Chính lúc này, một con người như vị cứu tinh xuất hiện. Anh ta cao ráo, đẹp trai, ngũ quan phải nói như mấy vị tổng tài bá đạo nhưng ẩn sâu đó là một vẻ đẹp đơn thuần như mấy cậu học sinh ngây ngô

- Anh đang làm gì ở nơi công cộng vậy?