Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, len lỏi qua rèm cửa mỏng, tỏa ra những tia sáng ấm áp khắp căn phòng. Vũ Uyên khẽ rên lên khi cảm nhận cơn đau đầu như búa bổ. Cô chầm chậm mở mắt, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng đầu óc cô trống rỗng.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô lẩm bẩm, mắt mở to nhìn quanh phòng khách của mình.
Bất chợt, cô giật mình khi thấy Tiêu Dương Kì đang ngồi đối diện, đôi mắt nhìn cô đầy lo lắng.
- Dương Kì? Cậu… cậu làm gì ở đây?
Tiêu Dương Kì mỉm cười nhẹ nhõm.
- Cô tỉnh rồi. Cô không nhớ gì sao? Đêm qua cô say quá, tôi phải đưa cô về nhà
Vũ Uyên cố gắng nhớ lại, nhưng mọi thứ chỉ là một mớ hỗn độn.
- Tôi … tôi không nhớ gì cả. Chỉ nhớ là tôi đã uống rất nhiều
- Ừ, cô say đến nỗi không thể tự về được, nên tôi đã ở lại đây chăm sóc cô
Dương Kì nói, giọng dịu dàng.
- Cô thấy sao rồi? Có đau đầu lắm không?
- Đau đầu kinh khủng
Vũ Uyên thở dài, đưa tay xoa nhẹ thái dương.
- Cảm ơn cậu đã ở lại với tôi, Dương Kì. Thật phiền cậu quá
- Không có gì đâu, Vũ Uyên. Tôi chỉ muốn chắc chắn cô an toàn
Dương Kì đáp, đứng dậy đi lấy một cốc nước ấm
- Uống nước đi, cô sẽ cảm thấy tốt hơn
Vũ Uyên hơi ngại ngùng, cô cầm cốc nước từ tay Tiêu Dương Kì, cố gắng không để lộ sự lúng túng trong lòng.
- Cảm ơn cậu, Dương Kì. Tôi thật sự không biết phải làm gì nếu không có cậu
Tiêu Dương Kì mỉm cười dịu dàng.
- Không sao đâu. Tôi chỉ muốn chắc chắn côan toàn. Giờ cô đã tỉnh và có vẻ khá hơn, tôi nghĩ tôi cũng nên về nhà.
- Ừm… cậu về đi, tôi sẽ ổn mà
Vũ Uyên nói, mắt khẽ nhìn xuống để tránh ánh nhìn của anh.
- Cảm ơn anh rất nhiều, Dương Kì
- Không có gì, Uyên. Coi cứ nghỉ ngơi thêm đi
Dương Kì đáp, đứng dậy chuẩn bị ra về. Anh liếc nhìn cô một lần nữa, lòng vẫn đầy lo lắng
Vũ Uyên mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn theo bóng dáng anh ra khỏi cửa.
Khi cánh cửa khép lại, Vũ Uyên thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế. Dù đầu vẫn còn đau nhưng cô cảm thấy ấm áp và biết ơn vì có người bạn như Tiêu Dương Kì. Cô biết rằng anh luôn sẵn sàng ở bên cạnh cô, bất kể chuyện gì xảy ra.
Vũ Uyên ngồi im lặng trên ghế, tim đập nhanh khi nhớ lại ánh mắt lo lắng của Tiêu Dương Kì. Cảm giác ấm áp và an toàn mà anh mang lại làm cô không khỏi bối rối. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, nhưng không thể xua tan được hình ảnh anh khỏi tâm trí.
- Cảm ơn cậu, Dương Kì
Cô thì thầm, cảm giác biết ơn và một chút lúng túng đan xen trong lòng.
Trong khi đó, Tiêu Dương Kì bước ra khỏi nhà Vũ Uyên, lòng nhẹ nhõm khi biết cô đã ổn. Nhưng anh cũng cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Dừng lại trước cửa, anh tự hỏi liệu cảm xúc của mình dành cho Vũ Uyên có thay đổi. Anh cố gắng lắc đầu, tập trung vào việc trở về nhà.
- Chỉ cần cô ấy an toàn và hạnh phúc
Anh tự nhủ, nhưng trái tim anh vẫn không ngừng nghĩ về Vũ Uyên, về khoảnh khắc anh đã ôm cô trong vòng tay và đưa cô về nhà đêm qua.
Khi nghĩ đến hình ảnh Vũ Uyên say xỉn nhưng vẫn dễ thương đến nao lòng, Tiêu Dương Kì không khỏi đỏ mặt. Hình ảnh cô với đôi má ửng hồng, ánh mắt mơ màng và nụ cười ngây thơ hiện rõ trong tâm trí anh.
Dù cô loạng choạng và cần anh dìu đỡ, nhưng chính sự vụng về đó lại càng làm tăng thêm sự đáng yêu của cô. Anh nhớ lại những khoảnh khắc cô tựa vào vai anh, hơi thở nhẹ nhàng và tiếng cười trong trẻo. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói không rõ ràng của cô đều làm tim anh đập nhanh hơn.
Tiêu Dương Kì đứng trước cửa nhà mình, lòng rối bời với những cảm xúc lẫn lộn. Anh không thể ngừng nghĩ về Vũ Uyên, về sự ngây thơ và dễ thương mà cô đã vô tình phô bày trong cơn say. Với gương mặt đỏ ửng và nhịp tim dồn dập, anh nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Vũ Uyên có lẽ đã vượt qua ranh giới của một tình bạn đơn thuần.
…****************…
Về đến nhà, Tiêu Dương Kì mở cửa bước vào. Mẹ anh, vốn đã chờ đợi từ sớm, nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt đầy lo lắng.
- Dương Kì, con về rồi à? Đêm qua con ở đâu mà không về nhà? Mẹ lo lắm
Tiêu Dương Kì khẽ mỉm cười, cố gắng trấn an mẹ.Con xin lỗi mẹ, đêm qua con có chút việc cần xử lý. Bạn con không khỏe, nên con ở lại chăm sóc cậu ấyMẹ anh nhìn anh một lúc, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn còn lo lắng.
- Bạn nam mà con nhắc đến à? Cậu ấy sao rồi?
- Dạ, bạn ấy ổn rồi mẹ ạ. Con đã đưa bạn ấy về nhà an toàn và ở lại cho đến khi bạn ấy khá hơn
Dương Kì đáp, cố gắng không để lộ sự thật về Vũ Uyên.
Mẹ anh thở phào nhẹ nhõm.
- Tốt rồi, con cũng phải cẩn thận sức khỏe của mình đấy. Con có ăn sáng chưa? Mẹ nấu cháo rồi, vào ăn đi.
- Con biết rồi, cảm ơn mẹ
Tiêu Dương Kì đáp, lòng nhẹ nhõm hơn. Anh bước vào bếp, cảm nhận sự ấm áp và quan tâm từ mẹ. Nhưng dù vậy, hình ảnh của Vũ Uyên vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí anh.