Khi buổi dã ngoại kết thúc, Âu Liễu– một thành viên năng động và luôn vui vẻ trong phòng Marketing – đã đề nghị cả nhóm cùng đi “tăng 2” để tiếp tục vui chơi và kéo dài niềm vui của ngày hôm đó. Đề xuất này nhận được sự đồng tình nhiệt tình từ mọi người, nhưng một số thì từ chối
Cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên xe và di chuyển đến một quán karaoke nổi tiếng trong khu vực. Đây là địa điểm lý tưởng cho việc tụ tập, hát hò và thư giãn sau một ngày hoạt động ngoài trời.
Ban đầu, Tiêu Kì và Vũ Uyên đều từ chối, nhưng khi được mọi người dọa dẫm, năn nỉ thì cả hai bất đắc dĩ đồng ý.
Đến quán karaoke, mọi người chọn một phòng rộng rãi, thoải mái. Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn nhấp nháy tạo nên không khí sôi động. Các thành viên thay nhau chọn những bài hát yêu thích và thể hiện giọng ca của mình.
Những bài hát vui tươi, sôi động khiến cả phòng không ngừng vỗ tay, cổ vũ. Có những màn song ca ngọt ngào, những tiết mục nhóm vui nhộn, tất cả đều góp phần tạo nên một buổi tối tràn đầy tiếng cười và niềm vui.
Giữa những tiết mục hát hò, mọi người cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện hài hước và kỷ niệm về buổi dã ngoại. Không khí thân mật, gần gũi khiến mọi người cảm thấy thoải mái và gắn kết hơn. Những món ăn nhẹ và nước uống được phục vụ kèm theo, làm cho buổi tụ tập càng thêm hoàn hảo.
Riêng Vũ Uyên lần này có tủ lượng kém, chỉ uống một vài ly là đã say
Buổi “tăng 2” kết thúc khi đồng hồ đã chỉ về khuya. Mọi người cảm thấy thấm mệt nhưng vô cùng vui vẻ và hài lòng. Trên đường về, những câu chuyện, tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên. Ai nấy đều thấy đây là một trong những ngày đáng nhớ nhất, không chỉ vì những hoạt động thú vị mà còn bởi sự gắn kết, tình đồng đội ngày càng thêm bền chặt.
Buổi dã ngoại và “tăng 2” đã để lại những ấn tượng đẹp và kỷ niệm khó quên trong lòng mỗi thành viên phòng Marketing công ty Bắc Ái.
Sự kiện này không chỉ là dịp để thư giãn mà còn là cơ hội để mọi người hiểu và gần gũi nhau hơn, góp phần xây dựng một tập thể đoàn kết và mạnh mẽ hơn trong công việc.
- Cậu đưa Vũ Uyên về nhà giúp tôi nhé Dương Kì, nhà cô ấy ở đường XX, tầng Y phòng Z. Thật ngại vì không thể đưa cô ấy về nhà được
Tô Bội Chi vừa mới nhận được một tin nhắn, cô cắn môi. Sau đó dời tầm mắt sang Tiêu Dương Kì. Cô biết anh chàng này có lẽ sẽ có một tình cảm đặc biệt gì đó cho Vũ Uyên - bạn mình. Nhưng tình cảnh bất đắc dĩ thôi, cô nhờ anh mang cô ấy về
…****************…
Tiêu Dương Kì loạng choạng bước ra khỏi quán, một tay đỡ Vũ Uyên đang say xỉn không biết trời đất gì. Trên khuôn mặt cô vẫn còn thoáng hiện nét cười ngây thơ, nhưng ánh mắt đã mờ mịt.Vũ Uyên, cô ổn chứ?Dương Kì hỏi, giọng lo lắng.
- Ừm… em… em muốn về nhà…
Vũ Uyên lẩm bẩm, đôi mắt lờ đờ không thể mở to.
- Được rồi, anh sẽ đưa em về
Tiêu Dương Kì hơi bất ngờ vì kiểu xưng hô, nhưng anh vẫn dịu dàng nói, cảm nhận được hơi rượu nồng nặc từ cô. Anh kéo sát cô hơn, vòng tay qua eo cô để giữ thăng bằng.
Con đường về nhà dường như dài hơn bình thường. Tiêu Dương Kì vừa đi vừa vỗ về, đôi lúc dừng lại để chắc chắn Vũ Uyên không bị ngã. Trên đường, vài người đi qua nhìn họ với ánh mắt tò mò, nhưng anh chẳng quan tâm. Mục tiêu duy nhất của anh lúc này là đưa Vũ Uyên về nhà an toàn.
Cũng may, quán karaoke kia chỉ cách nhà cô tầm 500m
Cuối cùng, họ cũng đến trước cửa nhà. Dương Kì lục tìm chìa khóa trong túi Vũ Uyên, cố gắng mở cửa mà không để Vũ Uyên ngã.
- Được rồi, vào trong thôi
Anh nói khi cánh cửa mở ra. Anh dìu cô vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa.
- Em mệt quá…
Vũ Uyên lẩm bẩm, đôi mắt nhắm lại.
- Ngủ một chút đi
Dương Kì khẽ nói, lấy một cái chăn nhẹ đắp lên cô. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô một lúc lâu.
- Ngủ ngon nhé, Uyên
Anh thì thầm, lòng đầy lo lắng và quan tâm.
Tiêu Dương Kì lo lắng nhìn Vũ Uyên ngủ say trên ghế sofa. Anh không thể rời đi khi cô đang trong tình trạng này. Quyết định ở lại, anh rút điện thoại ra và nhắn tin cho mẹ để bà không phải lo lắngMẹ ơi, đêm nay con không về. Con sang nhà bạn nam ngủ, cậu ấy không khỏeĐặt điện thoại xuống, Dương Kì khẽ thở dài, nhìn quanh căn phòng nhỏ gọn của Vũ Uyên. Anh đứng dậy, bước nhẹ nhàng vào bếp, lấy một cốc nước ấm và khăn ướt. Trở lại bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng lau mặt và tay cho cô, hy vọng cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Tiêu Dương Kì ngồi xuống ghế đối diện, tay chống cằm nhìn cô. Đôi mắt anh dần nặng trĩu, nhưng lòng vẫn không ngừng lo lắng.
“Hy vọng em sẽ cảm thấy tốt hơn vào sáng mai”
Anh nói thầm trong lòng, trước khi chìm vào giấc ngủ chập chờn, canh chừng cô nàng mà mình thầm thích đã lâu.
…****************…
Tô Bội Chi cảm thấy mặt mình nóng bừng khi Ôn Gia Hạo buông tay, đôi mắt vẫn nhìn cô đầy tình cảm. Cô vừa bị anh ôm, và trái tim cô vẫn đang đập loạn nhịp.
- Em ổn chứ, Chi?
Ôn Gia Hạo hỏi, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng như muốn xoa dịu những cảm xúc đang trào dâng trong cô.
- Ừm, em ổn
Tô Bội Chi lúng túng trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô quay mặt đi, nhưng sự gần gũi của anh vẫn làm cô cảm thấy run rẩy.
Ôn Gia Hạo đứng lặng một lúc, đôi mắt dần dần trở nên xa xăm khi anh nhớ về chuyện cũ. Anh và Tô Bội Chi đã từng có những khoảnh khắc đẹp bên nhau. Anh nhớ lại những lần họ cười đùa, những lần cô tựa vào vai anh.