Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 11: Cô đơn của Lục Hạ




Bước vào căn hộ sang trọng của Tô Lục Hạ ở trung tâm Paris, nơi mà ánh sáng chiếu vào qua những cửa sổ lớn, làm nổi bật lên sắc màu vàng óng ánh của nội thất cao cấp. Mỗi món đồ trong căn phòng đều phản ánh sự tinh tế và gu thẩm mỹ của cô, từ những tác phẩm nghệ thuật đương đại treo trên tường đến những chiếc ghế sofa êm ái và sang trọng.

Tuy nhiên, dường như không có ai ở đây để cùng cô chia sẻ những khoảnh khắc này. Tô Lục Hạ thường xuyên tự mình điều hành cuộc sống.

Mỗi buổi sáng, cô thức dậy và đi bộ ra ban công nhỏ để thưởng thức tách cafe đầu tiên trong ngày. Nhìn xuống phố, cô nhận ra cuộc sống bận rộn và náo nhiệt của thành phố lớn, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn trống vắng và cô đơn.

Những buổi tối, Tô Lục Hạ thường dành thời gian cho bản thân, đi dạo quanh các cửa hàng thời trang sang trọng, hay dự những buổi tiệc tùng xa hoa. Cô thường xuyên gặp gỡ những người nổi tiếng và giàu có, nhưng trong những cuộc trò chuyện hào nhoáng ấy, cô vẫn cảm thấy như mình đang đứng ở ngoài và quan sát cuộc sống của họ từ một khoảng cách xa.

Đôi khi, cô nhớ về những ngày tháng ấm áp bên gia đình và những buổi sum họp đầm ấm với bạn bè thân thiết ở quê nhà. Những kỷ niệm ấy như là những điểm sáng duy nhất trong cuộc sống xa hoa và hào nhoáng này. Tô Lục Hạ hiểu rằng sự giàu có không thể bù đắp được sự cô đơn và sự thiếu vắng những người thân yêu trong cuộc đời cô

...****************...

Nhược Châu ngồi trước chiếc laptop, nhìn vào tấm hình Vũ Uyên đang vui vẻ cùng gia đình trên mạng xã hội. Cô cảm thấy ghen tị trước cuộc sống giàu có và hạnh phúc của Vũ Uyên với cuộc sống khó khăn và cô đơn của mình. Những cảm xúc ghen tị và oán hận bắt đầu trỗi dậy trong lòng Nhược Châu.

Nhược Châu đã làm việc tại công ty Bắc Ái cùng Vũ Uyên, nhưng hai người luôn có sự chênh lệch rõ rệt. Một người làm việc lâu năm và thực tập sinh.

Vũ Uyên luôn được cấp trên chú ý hơn, nhận được sự công nhận và đánh giá cao hơn từ sếp và đồng nghiệp. Điều này khiến Nhược Châu cảm thấy bị bỏ lại phía sau, cảm thấy Vũ Uyên làm giảm đi giá trị của mình.

Vì gia đình, Nhược Châu đã phải đối mặt với áp lực tài chính khổng lồ. Cha mẹ già yếu, cần có sự chăm sóc và phải chi trả cho những chi phí y tế đắt đỏ. Nhược Châu cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trước tình huống khó khăn này. Đâu đó, sự hòa nhập, thân thiết, vui vẻ mà cô ta dành cho Vũ Uyên chỉ là giả tạo

Cuối cùng, cảm xúc ghen tị và sự bất lực đã thôi thúc Nhược Châu đưa ra quyết định sai lầm. Cô quyết định thả một virus vào máy tính của Vũ Uyên, hy vọng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đối với công việc của cô ta và làm giảm đi sự thụ đắc và hạnh phúc của Vũ Uyên. Trong những giây phút đó, Nhược Châu thấy mình bị cuốn vào vòng xoáy của sự tham lam và oán hận, không còn suy nghĩ đến hậu quả lâu dài mà chỉ tìm cách giải quyết vấn đề ngay lập tức.

Tuy nhiên, sau khi hành động đã thực hiện, Nhược Châu không thể ngừng nghĩ về những gì cô đã làm. Cô cảm thấy ân hận và sự tự trách bản thân càng trở nên cay đắng hơn. Nhược Châu nhận ra rằng, dù cho cuộc sống có khó khăn và cô đơn đến đâu, những lựa chọn cô đã chọn không phải là cách giải quyết đúng đắn.

- Em xin lỗi...Vũ Uyên,... em...

Trong căn phòng trống trải lạnh lẽo, cô gái bật khóc nức nở. Hôm nay, vì mẹ ốm nặng trong viện mà sau bữa trưa cô đã phải xin nghỉ ở công ty. Virus cô cài vào máy Vũ Uyên hôm qua nhằm phá tán cho công ty đối thủ chắc cũng đã phát huy công hiệu

Xong việc này cô có thể có được một số tiền lớn chữa trị cho căn bệnh của mẹ mình

Mẹ của Nhược Châu, một người phụ nữ dũng cảm, đang chiến đấu với căn bệnh ung thư nặng nề. Những ngày tháng dài điều trị đã khiến bà suy sụp thể chất và tinh thần. Mỗi lần phải nằm viện và chịu đựng những liệu pháp khó chịu, bà đều cảm thấy tiều tụy và bất lực. Bệnh tật không chỉ làm suy yếu sức khỏe của bà mà còn làm mất đi sự độc lập và tự tin của bà.

Nhược Châu cảm nhận được sự đau khổ và cảm giác tiêu tụy trong lòng mẹ mình. Cô cố gắng bên cạnh, hỗ trợ và chăm sóc mẹ hết mực, nhưng cảm thấy vô cùng bất lực vì không thể giúp bà vượt qua mọi khó khăn. Mỗi ngày, cả hai mẹ con đều phải đối mặt với sự thật đau lòng của căn bệnh.

Trong những giây phút yếu đuối, Nhược Châu cảm thấy không biết phải làm gì hơn ngoài việc hy vọng vào những điều kỳ diệu.

Cô biết, nếu như mất dữ liệu qua trọng trong dự án lần này Vũ Uyên sẽ bị cấp trên khiển trách rất nặng nề. Nhưng vì gia đình, cô buộc phải như vậy

Không đúng, một phần là do cô quá ghen tị với tài năng và may mắn của cô ấy

Nhưng bây giờ, cô hối hận lắm rồi. Cô không muốn vậy, không muốn, bây giờ cô chỉ muốn xin lỗi Vũ Uyên. Một người luôn giúp đỡ cô khi cần,... vậy mà... vậy mà... cô lại làm hại cô ấy