Nhìn ra bầu trời đêm , Lâm Thiên Tuyết bây giờ còn cảm thấy vô lý ,không hiểu sao giờ này mình đang ngồi trên máy bay , chỉ còn ba mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh .Cô đi vội vàng chỉ kịp gọi điện báo ba cô một tiếng, chưa chuẩn bị gì đã vội vã lên máy bay, cô nghĩ mình chỉ đem tài liệu sang cho Tần Bách Nhiên là bay về nước lại , nên đem theo một bộ quần áo là được rồi....Vấn đề thật sự là cô không có thời gian soạn vali , lúc thư kí Trịnh báo , thời gian chỉ còn một tiếng nửa bay..Mà điều khó hiểu, cô chỉ là sinh viên thực tập tại sao lại giao một tài liệu của dự án quang trọng như vậy cho cô chứ??..Lúc đó cô có hỏi .
Thư kí Trịnh trả lời rằng:
-" Công ty sắp tới phải đón đối tác quan trọng , tôi phải ở lại công ty chuẩn bị, phải phiền cô đi một chuyến rồi...mà đây cũng là hoạt động trong thực tập của phòng thư kí , lẽ nào cô muốn từ chối"
Hazi...cô dám nói từ chối sao ,nhưng là công ty lớn nhất nước đấy, không lẽ không có nhân viên nào có thể làm việc này sao ? Nhưng cô nào dám hỏi . Đó là lí do giờ này cô có mặt trên máy bay..Chẳng bao lâu nữa cô được gặp anh rồi , nhưng nhớ lại tạp chí lúc sáng , Lâm Thiên Tuyết bĩu môi nghĩ thầm, cô chỉ đem tài liệu cho anh thôi , đưa xong cô về liền nha ...Ừ! thì nhìn thêm một cái cho đỡ nhớ, rồi sẽ lên máy bay về nước ...
Lâm Thiên Tuyết tự an ủi chính mình như vậy, không hiểu sao , tim cô càng lúc càng đập nhanh , càng hồi hộp thế không biết.
Vừa ra khỏi cổng sân bay đã có người đến đón cô, là một người đàn ông cao to tuổi trên ba mươi ,tên là Roger là trợ lí của Tần Bách Nhiên tại chi nhánh của Tập Đoàn Vĩ Thanh bên London Thời tiết London mùa này thật lạnh, cảnh đêm nơi đây thật đẹp , cô cứ ngỡ Roger sẽ đưa cô về khách sạn , không ngờ xe lại chạy vào một ngôi biệt thự gần ngoại ô , rất đẹp, ngôi nhà này nhìn là biết có giá không hề rẻ chút nào bởi lối kiến trúc và vườn cây bao quanh đẹp đến mê mẩn.con đường vào nhà rải đầy sỏi, hai bên là thảm hoa muôn màu, ngôi biệt thự được xây bằng gạch và gỗ với thiết kế vô cùng sang trọng , không gian rất ấm áp ,Roger giới thiệu sơ quá những người giúp việc trong nhà cho cô biết tên...
Giờ này đã tám giờ tối mà anh còn chưa về cô chỉ còn cách lên phòng nghỉ ngơi chờ anh , nhờ Fiona là người quản gia của ngôi biệt thự đưa cô lên phòng,quan sát căn phòng , Có gì đó không đúng , phòng này hình như có người ở , cô mở tủ đồ ra , chẳng những có quần áo của nam còn của nữ ..Lâm Thiên Tuyết quay sang nhìn Fiona đang nhìn cô mỉm cười.
-"À..hình như bà đưa tôi vào lộn phòng"
-" Thưa cô ! Đây là phòng tiên sinh sắp xếp cho cô !"
Fiona từ tốn đáp .
-" Có thể sắp xếp phòng khác giúp tôi không?"
Fiona khuôn mặt tỏ ra khó xử.
-" Xin cô đừng làm khó tôi.Làm trái ý tiên sinh, tôi sẽ bị đuổi việc"
Trời ạ! nghiêm trọng như vậy sao? Cô đâu còn lòng dạ nào làm khó người khác .Thôi kệ, chỉ ngủ lại một đêm cũng có thể Tần Bách Nhiên sẽ về trễ lúc đó cô đã ngủ mất rồi ,chắc là không có vấn đề gì đâu , vậy thì gây khó dễ cho người khác để làm gì .
-" Được rồi.Tôi muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi"
Fiona mỉm cười hài lòng
-" Cô ăn tối chưa , tôi sẽ kêu người làm bữa tối cho cô"
-" Không cần , tôi ăn trên máy bay rồi"
-" Vâng .Đồ trong tủ là tiên sinh chuẩn bị cho cô ..Tôi xin phép ra ngoài để cô nghỉ ngơi"
Lâm Thiên Tuyết mở tủ lấy một chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt, cô không đem theo đồ ngủ vì nghỉ mình sẽ quay về trong đêm , lấy của anh mặc đỡ vậy.
Sau khi tắm xong , cô sáy khô mái tóc, chui vào chăn , vùi mặt vào gối ngửi lấy hương vị của anh còn xót lại , lăn qua lộn lại cô cứ nghĩ mãi không ra anh đang làm trò gì đây, sao bắt cô ở chung phòng với anh ?
Cả ngày mệt mỏi cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh..
Cửa phòng được mở ra , Tần Bách Nhiên cả người mặc đồ ngủ bước vào, sợ làm ồn cô, vừa về anh qua phòng bên cạnh tắm rửa sạch sẽ , vén chăn leo lên giường , nhẹ nhàng ôm thân thể thơm ngát mềm mại vào lòng ,cảm giác này tuyệt vời làm sao? Lâm Thiên Tuyết hình như rất mệt mỏi , cô ngủ rất say ,chỉ hơi cau mày nhẹ rồi mặc anh ôm , anh hôn ,vô tư ngủ say sưa..Tần Bách Nhiên hôn nhẹ lên má ,lên môi ,tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của cô .
-" Nhóc con bây giờ thì ngủ thôi ..Mai mặc em xử phạt"
Hôn nhẹ lên môi cô một cái nữa , kéo chăn phủ cho hai người , rồi hạnh phúc ôm người đẹp chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng , một khung cảnh ấm áp hiện ra.Tần Bách Nhiên chống tay lên gối nhìn thiên hạ trong lòng đang ngủ say , chiếc chăn bây giờ tuột xuống đến eo ,cô giờ đây như một thiên sứ quyến rũ , chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng giúp cô khoe da thịt trắng ngần không tỳ vết , mái tóc nâu xoăn dài thả bồng bềnh trên gối , khuôn mặt trắng mịn , non nớt , đôi môi đỏ tươi ướt át hơi hé mở hô hấp .Vì áo ngủ là áo hai dây ,nên anh còn thấy được rất rõ khe rãnh mê người, mà nhóc con lại không mặc áo lót .Trời ạ ! Chỉ muốn một phát nuốt cô vào bụng mà thôi , không biết anh phải nhịn đến bao lâu nữa đây?
Kìm lòng không đặng anh khom xuống mút mạnh môi cô một cái cho đỡ thèm..Lâm Thiên Tuyết cảm giác môi ngứa ngứa , cô chớp chớp mí mắt , rồi từ từ mở mắt ra , không biết cô đã hoàn toàn tỉnh táo chưa , chỉ thấy cô nhìn anh , sao đó nhắm mắt lại miệng thì lầm bầm.
-" Bách Nhiên"
-" Ừ.Anh đây"
-" Ôm em"
Chui vào lòng anh mơ màng ngủ tiếp.
Tần Bách Nhiên ngớ người , sau đó phản ứng rất nhanh , nhanh chóng ôm cô vào lòng , hôn lên tóc , lên trán cô...thì ra cô nhóc chưa tỉnh ngủ, anh bật cười ...lắc đầu..
Thời gian trôi qua không biết bao lâu ..Lâm Thiên Tuyết mơ màng tỉnh giấc, thấy mình đang được ai đó ôm chặt, cô ngước mặt lên thấy Tần Bách Nhiên đang nhìn cô mỉm cười , lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo , chớp chớp đôi mắt , nhìn anh trong giây lát ,xác định người trước mặt là thật không phải là mơ , bao sự việc hôm qua ùa về ..Lâm Thiên Tuyết tự nhiên ngồi dậy ,miệng hét lớn .
-" Không cho anh chạm vào em "
Chân tay hoạt động cùng một lúc ,kết quả người nào đó đang còn say sưa ngắm người yêu , không hiểu chuyện gì, đã thấy mình bị đạp xuống giường .....
Nhìn người con gái ngồi trên giường đang thở phì phò tức giận...Tần Bách Nhiên thầm nghĩ , nói ra chắc cũng không ai tin , có ngày anh cũng bị người khác bạc đãi như thế này..Tần Bách Nhiên từ dưới sàn bò dậy leo nhanh lên giường, kéo Lâm Thiên Tuyết ôm chặt vào lòng..Mặc cô vùng vẫy anh cũng không buông ra , ỷ sức đàn ông ôm chặt lấy cô , hai người đồng lọt ngã xuống nệm.
-" Buông em ra ...đừng đụng vào em..em ghét anh...anh là đồ đáng chết...buông ra...ừm ...."
Miệng không ngừng la hét , cô càng đẩy anh càng ôm cô chặt hơn , mèo con của anh đang xù lông đây mà..Anh xoay người đặt cô dưới thân , phong bế miệng cô lại , anh chịu đủ rồi cái miệng nhỏ này anh nhớ nhung mấy ngày nay, không ngờ khi cô chửi mà cũng mê người đến vậy..Anh hôn rất vội vàng , mút chặt rồi cắn nhẹ môi cô , đợi lúc cô hô đau ,anh thừa cơ cho lưỡi vào , đảo quanh mút chặt lưỡi cô , Lâm Thiên Tuyết còn đâu hơi sức chống cự , nụ hôn của anh làm đầu óc cô mê mụi , họ trao đổi nước bọt cho nhau từng chút , từng chút một.
-"Ừm...ừm"
Cô cảm thấy mình thở không nổi nữa rồi..Anh mới từ từ buông môi cô ra , trán kề trán , môi vẫn kề môi.
-" Sao em không chửi nữa đi !hửm"
Lâm Thiên Tuyết lườm anh , tức giận xoay người sang chỗ khác, ai ngờ anh như kẹo mạch nha dính xác vào cô , cô làm sao cũng không thoát khỏi vòng ôm của anh , chống cự không được nên để mặc anh ôm.Thấy cô chịu nằm yên ổn trong lòng anh.Tần Bách Nhiên hôn nhẹ lên mặt cô..
-" Thiên Tuyết! em giận anh vì tin tức trên tạp chí đúng không?"
-"(...)"
Môi mím chặt , mắt nhìn xuống không thèm nhìn anh nữa mà ..
-" Ana là do trợ lí anh sắp xếp , thường thì đi dự tiệc , trợ lí của anh sẽ tự động sắp xếp một ngôi sao nữ nổi tiếng đi dự tiệc cùng anh , nhưng chỉ là hình thức , chỉ để giao tiếp mà thôi .Cô ấy với anh không có bất cứ quan hệ gì hết , em đừng tin những gì báo chí viết , anh không làm gì có lỗi với em cả"
-"(.....) "
Cô vô cùng ác cảm với cái tên Ana , nghe đến cô lại nhớ chuyện kiếp trước...
Tần Bách Nhiên thở dài trong lòng , bảo bối của anh giận thật rồi, hôm nay anh mà không nói rõ ràng , là không được.Tần Bách Nhiên ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng , cằm anh đặt lên vai cô , dịu dàng nói rõ lòng mình.
-" Thiên Tuyết .Anh đối với chuyện của chúng ta là hoàn toàn nghiêm túc..Tình cảm anh dành cho em không phải ngày một ngày hai , mà nó đã cấm rễ trong lòng anh rất lâu rồi..."
Lâm Thiên Tuyết cảm thấy tim mình nhảy thình thịch , cô xoay mặt nhìn vào mắt anh , như muốn nhìn thấu cả linh hồn của anh vậy..Tần Bách Nhiên thấy cô chịu quay sang nhìn mình , anh xoay người cô lại , anh thì nằm nghiêng cả cơ thể dựa vào cô,một tay để dưới gối đầu cho cô , một tay vuốt nhè nhẹ má cô , khuôn mặt đầy dịu dàng nhìn vào đôi mắt nâu to tròn ,anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
-"Thiên Tuyết , anh không biết người ta yêu nhau sẽ như thế nào , nhưng với anh , anh chỉ muốn bảo bọc ,yêu thương dành cho em những đều tốt nhất..Nói ra chắc người khác không tin , một cậu nhóc mười hai tuổi đã biết thích một người là như thế nào? Nhưng đó là sự thật ,hình ảnh cô bé bốn tuổi xinh đẹp như một búp bê đã khắc sâu vào lòng anh cho đến tận bây giờ ....Bao năm qua dù anh đi đâu,ở đâu, làm gì , nhưng trong lòng anh chỉ có duy nhất một người..Đến tận bây giờ không còn đơn thuần là thích mà phải gọi là yêu..yêu sâu sắc ..anh yêu em, thật sự rất yêu em Thiên Tuyết"
Nghe anh nói rõ từng chữ , hình ảnh lúc anh ngồi trước mộ cô như đang hòa vào hình ảnh bây giờ ..Cô hạnh phúc nói không nên lời, một lần nữa cô lại phải nói cám ơn ông trời cho cô được sống , được nghe anh thổ lộ lòng mình , không còn sự tiếc nuối hay vô vọng mà đây là thật , không phải là mơ ....những giọt nước mắt trào ra khóe mắt..Tần Bách Nhiên làm sao biết lòng cô nghĩ gì , anh cứ ngỡ cô bật khóc vì còn tức giận..Anh đỡ cô ngồi dậy , lau nước mắt cho cô, ôm lấy khuôn mặt của cô , để cô đối diện với mặt anh .Một người lúc nào cũng bình tĩnh giải quyết mọi chuyện ,nhưng bây giờ sự tôn nghiêm , sự lạnh lùng, sự bình tĩnh gì đó đều bị quăng qua một bên , anh không biết mình bị sao , thấy cô khóc anhrất đau lòng .
-"Thiên Tuyết..em đừng khóc ..anh hứa với em, đây là lần cuối cùng để xảy ra chuyện này , nhưng anh xin lấy tính mạng của mình ra thề , anh không làm gì có lỗi với em , những lời anh nói là sự thật.Anh thật sự rất yêu em , nếu anh có một lời dối trá anh sẽ..."
Lời chưa nói hết đã bị một bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn che miệng lại không cho anh thốt ra những lời không nên nói..Lâm Thiên Tuyết nức nở lên tiếng cắt ngang .
-" Không cần thề...hức... em tin anh "
Không hề báo trước cô nhào vào lòng anh , dù rất bất ngờ nhưng Tần Bách Nhiên cũng nhanh chóng ôm chặt lấy cô , mặt cô vùi vào cổ anh , giọng nói vẫn còn chút gì đó nghẹn ngào , có gì đó hơi vội vàng ..Cái cảm giác đánh mất một lần rồi tìm lại được sẽ hiểu hạnh phúc đến dường nào, mà cảm giác lo được lo mất càng không thể kiểm soát được.
-"Tần Bách Nhiên anh là của em...hức..là của em... "
-" Hức..Không cho ai cướp anh....Không cho phép người phụ nữ nào chạm vào anh ...em không cho phép..."
-" Được ...được...anh là của em..là của em ..anh sẽ không để người phụ nữ nào chạm vào anh nữa...sẽ không ai dám cướp anh đi...Thiên Tuyết..anh chỉ cần em..chỉ yêu mình em ..em tin anh được không?"
Anh vội vàng đáp lại lời cô.Anh không biết vì sao cô lại kích động đến vậy..Anh cảm thấy tức giận chính mình , làm cho cô đau lòng như thế này, từ xưa giờ báo chí viết rất nhiều về anh , nhưng anh không quan tâm , vì những chuyện đó không quang trọng , anh làm gì không cần phải giải thích cho ai biết , nhưng không nghĩ sự việc lần này lại đi quá xa , khiến cô gái nhỏ của anh đau lòng ...Cô rất giống anh , tính chiếm hữu rất cao , đều đó khiến anh hạnh phúc vì chứng tỏ vị trí quang trọng của anh trong lòng cô ,
nhưng anh lại cảm thấy tình yêu anh đối với cô ,lại cho cô cảm giác không an toàn thì phải?Anh không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ như vậy? Người lo được lo mất phải là anh mới đúng ? Cô tốt đẹp như vậy , anh không biết yêu cô như thế nào mới đủ ?thì làm sao nỡ làm tổn thương cô.Vòng tay anh ôm chặt cô vào lòng..Lúc này Lâm Thiên Tuyết đã bình tĩnh hơn một chút , cô không biết vì sao mình lại yếu đuối như vậy , nhưng cô sợ lắm , sợ cảm giác đứng trước mặt mọi người nhưng không thấy cô tồn tại , cô gào , cô thét nhưng không ai nghe được cô nói gì , muốn ôm người mình yêu vào lòng nhưng chỉ là hư không ...bây giờ cô chỉ muốn được anh ôm, anh hôn cho cô cảm giác an toàn và cô đang tồn tại thật sự trên thế gian này.