Hạnh Phúc Đến Từ Anh

Hạnh Phúc Đến Từ Anh - Chương 13: Chung Phòng




Cánh cửa phòng mở ra , Lâm Thiên Minh khuôn mặt đầy vẻ lo lắng bước vào.Tần Bách Nhiên ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ông , đứng dậy nhường chỗ cho ông.

-" Chú Lâm "

Ngồi vào chỗ của Tần Bách Nhiên , vuốt nhẹ mái tóc xoăn của con gái.

-" Con bé như thế nào rồi?"

-" Vết thương đã được khâu lại.Mất nhiều máu , phải nghỉ ngơi nhiều.Cũng may vết khâu nằm gần chân tóc, nên có để lại sẹo cũng không thấy rõ "

Rời khỏi mặt Lâm Thiên Tuyết , ông dời mắt nhìn Tần Bách Nhiên .

-" Chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện được không?"

-" Dạ được"

Tại Thư phòng , khuôn mặt Tần Bách Nhiên ngày càng thâm trầm hơn , môi mỏng mím chặt, giọng nói cứng rắn từ chối lời đề nghị của Lâm Thiên Minh.

-" Xin lỗi chú Lâm , cháu không thể hứa với chú được"

Lâm Thiên Minh thở dài ...Lâm Thiên Tuyết là hòn ngọc trên tay ông thì Lâm Tiểu Phù cũng là máu mủ của ông..Bắt ông làm sao trơ mắt nhìn chúng nó đấu đá lẫn nhau ....

Vừa xuống máy bay nghe Vú Trần gọi điện Tiểu Tuyết xảy ra chuyện , hơn ai hết lòng ông nóng như lửa đốt, biết người tổn thương con gái ông chính là mẹ con Đồng Ánh , thay vì trách họ một, ông lại trách bản thân mình mười, vì ông không cho những đứa con của ông có một hạnh phúc gia đình trọn vẹn .

Ông biết Tần Bách Nhiên yêu thương con gái ông như thế nào nên việc Tần Bách Nhiên tính nợ với mẹ con Đồng Ánh là đều không tránh khỏi..

-" Chú không phải bao che cho mẹ con Đồng Ánh, cháu biết Tiểu Tuyết là tất cả đối với chú mà, nhưng họ cũng là người thân của chú.Cháu hãy để chú xử lí vụ này có được không?"

Thái độ im lặng của Tần Bách Nhiên làm ông nản lòng...Tần Bách Nhiên không trả lời ông, xoay người đến bàn làm việc , lấy một tập hồ sơ , quay về chỗ ngồi ,đưa đến trước mặt

Lâm Thiên Minh.

-" Cháu định sau khi điều tra mọi chuyện rõ ràng sẽ nói với chú..Nhưng sự việc đã đi đến bước này..Còn không muốn chú vì những người không xứng đáng khiến Thiên Tuyết chịu thiệt thòi thêm nữa"

Chân mày Lâm Thiên Minh cau chặt lại , ông lấy trong tập hồ sơ ra xem từng thứ một, nhìn thần sắc ông ngày càng khó coi, nếu nhìn kĩ sẽ thấy tay ông đang run , những dòng chữ được ghi đầy chi tiết , những tấm hình được chụp vô cùng sắc nét đập vào mắt ông như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng ông , vô cùng đau đớn , có lẽ sự thất vọng nhiều hơn là sự đau lòng...bỏ tập tài liệu xuống Lâm Thiên Minh hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.

-" Cháu nghi ngờ Tiểu Phù và Thiên Kiệt không phải con ruột của chú"

-" Chỉ có người trong cuộc mới biết được "

Lâm Thiên Minh gật đầu.Đúng chuyện này chỉ có Đồng Ánh mới biết được..Còn một chuyện nữa là xét nghiệm ADN , ông sẽ bình tĩnh xem hướng giải quyết.Chuyện quan trọng bây giờ là có người muốn thâu tóm công ty..Nhìn người đàn ông trước mắt , ông già thật rồi , bây giờ chỉ mong được bình yên qua ngày bên cạnh những người yêu thương..Nếu không có Tần Bách Nhiên ông sẽ tay trắng mà không hề hay biết gì?

-" Cám ơn cháu..."

-" Chú...là ba Thiên Tuyết cũng chính là người thân của cháu.Có điều chuyện này cháu muốn âm thâm giải quyết..Xin chú chớ đánh rắn động cỏ..Chú cứ yên tâm giao mọi chuyện cho cháu giải quyết, cháu chỉ ăn miếng trả miếng với bọn họ ,sẽ không làm gì quá phận nếu họ không biết quay đầu lại bờ"

Lâm Thiên Minh thở dài , biết chuyện bị lừa dối đáng ra ông phải tức giận nhưng có lẽ ông không giành tình yêu cho Đồng Ánh nên cảm giác tức giận không nhiều , với lại lần này lại dính dán đến công ty , người xoay chuyển tình thế trước mắt chỉ có Tần Bách Nhiên , lừa dối ông cũng có thể bỏ qua, nhưng vẫn ngoan cố muốn làm hại con gái ông thì cả ông cũng không tha thứ cho họ.

-" Được rồi , mọi chuyện tùy cháu giải quyết"

-" Vâng .Chú yên tâm .Còn việc này cháu xin chú giúp đỡ"

-" Cháu nói đi"

-" Qua việc này..Cháu không nghĩ sẽ để Thiên Tuyết quay về Lâm gia , nhưng Thiên Tuyết không chịu sống chung với cháu vì sợ mọi người dị nghị..Nên cháu muốn đăng kí kết hôn với cô ấy trước , đợi khi nào Dì Cầm khỏe hẳn chúng cháu sẽ tổ chức hôn lễ.. Chú thấy thế nào?"

Đúng .Anh rất muốn ôm bảo bối của anh về nhà, lợi dụng sự việc lần này anh chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Ngẫm nghĩ lời của Tần Bách Nhiên nói rất đúng....Lâm Thiên Minh gật đầu chấp thuận.

-" Cám ơn chú"

Lâm Thiên Tuyết mơ màng tỉnh dậy trong giấc ngủ dài, vừa mới mở mắt cơn đau trên trán làm cô phải nhíu mày.

-" Đau lắm hả em ?"

Vì chưa quen với cơn đau nên hơi khó chịu một chút..Cô từ từ mở đôi mắt nâu xinh đẹp lên, đập vào mắt là khuôn mặt đầy lo lắng của Tần Bách Nhiên , cảm giác yên lòng như được lấp đầy , lúc đó cô rất sợ, sợ mình sẽ chết , cô sẽ không còn cơ hội nào được ở bên cạnh anh nữa...Nhìn vẻ mặt đầy uể oải , râu đã mọc lấm tấm của anh cô biết anh đã rất lo lắng, hạnh phúc ngọt ngào như len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể, cô vuốt nhẹ mặt anh, giọng trở nên khàn đặc .

-" Em không đau lắm...anh đừng lo...cho em chút nước . "

Giọng nói khàn mang theo vẻ nũng nịu như mớ bông nhét vào lòng, anh ôm cô vào lòng đỡ cô ngồi dậy, né vết thương trên trán , cầm ly nước trên tủ , đút cô từng ngụm một.Vì nằm quá lâu nên cô không nằm nữa mà dựa hẳn vào lòng anh , một tay ôm lấy cô , một tay nhẹ nhàng xoa lưng cô, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng, không biết vì sao anh không vui chỉ biết anh đang kìm nén cơn giận ..Lâm Thiên Tuyết ngẩn đầu lên , bàn tay nhỏ nhắn vuốt lấy mi tâm đang nhíu lại của anh.

-"Bách Nhiên...em không sao thật mà ...anh đừng giận nữa được không?"

Đôi mắt ngây thơ nhìn anh vô cùng đáng yêu.Tần Bách Nhiên thở dài , hôn nhẹ lên trán cô đầy yêu thương.

-" Anh không giận em..anh chỉ giận chính mình không bảo vệ tốt cho em "

Lâm Thiên Tuyết mỉm cười ôm lấy tay anh .

-" Đâu phải lỗi của anh .Lúc đó em cũng không nghĩ Đồng Ánh sẽ ra tay với em"

Sau đó đem mọi chuyện kể cho Tần Bách Nhiên nghe..mắt thấy khuôn mặt anh ngày càng khó coi , cô kéo kéo tay anh.

-" Bách Nhiên em không sao rồi , anh đừng như vậy "

Tần Bách Nhiên ôm cô để lên đùi , nhìn vào đôi mắt xinh đẹp .

-" Thiên Tuyết ... kể từ hôm nay , anh sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương em nữa"

-" Dạ"

Cô vui vẻ mỉm cười hôn nhẹ lên môi anh

-" Còn nữa từ nay em sẽ ở lại đây với anh .Biết không?"

-" Không được, em..."

-" Tại sao lại không được ...em là vợ anh phải ở một chỗ với anh , ai dám nói gì? "

-" Chúng ta chưa kết hôn mà.."

Tần Bách Nhiên không trả lời , kéo tủ ra lấy một sấp hồ sơ cùng một cây viết đưa trước mặt cô.

-" Em kí đi "

Lâm Thiên Tuyết đọc từng dòng chữ, miệng không thể khép lại được, mắt mở to hết cỡ.

-" Em...em..."

-" Chú Lâm cũng đã đồng ý , em còn đắn đò cái gì.Hay là em không muốn kết hôn với anh "

Lâm Thiên Tuyết sợ anh hiểu lầm, lập tức giải thích .

-" Không...không phải ..anh biết em yêu anh như thế nào mà ? "

-" Vậy em kí đi ..."

Thấy cô còn vẻ đắn đo, anh lập tức tấn công tiếp tục...ôm hai má cô , mắt nhìn thẳng vào con ngươi màu nâu mơ màng.

-" Thiên Tuyết ...một lần quá đủ rồi , đừng khiến anh phải sợ hãi nữa có được không em..."

Cô còn gì để đắn đo nữa sao ...làm vợ anh là ước mơ của cô mà, chỉ là qua một giấc ngủ mọi chuyện đến quá nhanh nên cô hơi bất ngờ mà thôi...Lâm Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười tươi , trêu chọc anh.

-" Vậy Tần Tổng phải yêu em suốt đời, không được làm em đau lòng "

-" Lòng anh như thế nào , thiếu điều chỉ chưa móc tim ra cho em xem thôi , còn phải hứa nữa sao?"

Hai người nhìn nhau mỉm cười..Lâm Thiên Tuyết nhanh chóng kí vào sấp hồ sơ rồi đưa lại cho anh..Tần Bách Nhiên cười cười hài lòng rồi đem cất vào tủ..Cô bây giờ chính thức trở thành vợ của anh rôi..Anh hạnh phúc cười tươi bế cô lên .

-" Á...anh bế em đi đâu"

-" Bà Tần à..em ngủ cả buổi ,bây giờ thì đi ăn thôi"

Tiếng " Bà Tần " làm lòng Lâm Thiên Tuyết ngọt ngào , anh không nhắc thì thôi , nhắc đến cô mới thấy mình đói bụng, người bệnh có quyền nhõng nhẽo , cô ôm chặt cổ anh , khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười hạnh phúc , nũng nịu ngọt ngào..

-" Anh đút em mới ăn nha "

Tần Bách Nhiên bật cười thấy cô giở thói trẻ con..

-" Được ...một hồi anh sẽ tắm cho em luôn "

-" Á..không cần.."

-" Rất cần...sau này anh cũng sẽ thường xuyên tắm cho em "

Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến khuôn mặt cô nóng ran .Lấy tay đánh vào ngực anh

-" Anh xấu xa..."

Tiếng nói cùng tiếng cười vang vọng khắp ngôi nhà , vẻ ấm áp tràn ngập cả không gian .