Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 23: 23: Âm Mưu






"Thư Ý lát con đưa mẹ tới siêu thị trung tâm thành phố rồi hẵng đi làm."

Vài ngày sau, trong bữa cơm sáng, bà Tuyết Mai tự nhiên thay đổi thái độ, nói chuyện với con dâu hết sức nhẹ nhàng.

Thư Ý có lẽ đã nghe quen giọng điệu bới móc của mẹ chồng, thấy bà ta bỗng cởi mở với mình thì có chút kinh ngạc, dừng lại động tác ăn cháo, ngẩng đầu nhìn bà ta một cách nghi hoặc:

"Mẹ cần mua đồ gì vậy ạ? Nếu không cần gấp mẹ bảo con là được, chiều con đi làm về con ghé mua."

Có vẻ Thư Ý hỏi nhiều khiến bà Tuyết Mai không vui, biểu cảm trên gương mặt thể hiện sự khó chịu.

"Không cần, cô không muốn đưa tôi đi thì tôi tự bắt xe đi được."

Hà Đông Quân thấy tình hình không được tốt, vội vàng lên tiếng: "Vợ con không có ý đó đâu mẹ, cô ấy lo lắng mẹ vất vả thôi."

Nói xong với bà Tuyết Mai, anh ta quay sang bảo Thư Ý: "Mẹ muốn tự tay chọn đồ, em cứ đưa mẹ đi."

Thực ra Thư Ý không ngại việc đưa bà Tuyết Mai đi siêu thị, nơi đó cách công ty cô làm việc không quá xa, mất chút thời gian quay lại là được.

Đúng như Hà Đông Quân nói, cô quan tâm bà ấy đi lại cực khổ, nhưng bà ấy không đón nhận thì thôi vậy.

Cô đã hứa với Hà Đông Quân cố gắng cải thiện mối quan hệ với mẹ chồng, để gia đình được êm ấm, cho nên đồng ý làm theo lời bà Tuyết Mai, đưa bà ta đến siêu thị rồi mới lái xe quay lại nơi làm việc.

"Mẹ cầm thêm tiền lát về bắt taxi đi cho tiện." Trước khi bà Tuyết Mai xuống xe, Thư Ý lấy vài tờ tiền trong túi xách đưa thêm cho bà ta.

Bà Tuyết Mai nhận lấy tiền con dâu đưa, vui vẻ nói: "Ừ, mẹ vào đây."

Thư Ý không lái xe đi ngay, mà nán lại một lúc chờ mẹ chồng đi vào cửa siêu thị mới lái xe rời đi.

Nhưng cô đâu ngờ chiếc xe vừa lăn bánh, bà Tuyết Mai đã trở ra đôi chân nhanh nhẹn bước vào một trung tâm chăm sóc sắc đẹp.

Vừa bước vào cửa, hai mắt bà ta đã liếc ngang liếc dọc khắp nơi, đánh giá diện tích cũng như nội thất bài trí bên trong gian phòng.

"Bác ơi, bác có nhu cầu làm dịch vụ nào của bên cháu..."

Nhân viên quầy lễ tân thấy bà Tuyết Mai có biểu hiện khác lạ, liền đi ra chặn lại.

Đúng lúc này Lã Tuệ An ở trong phòng bước tới, đưa mắt ra hiệu cho nhân viên rời đi, sau đó thân thiết gọi:

"Bác gái, cháu cứ mong bác mãi."

Bà Tuyết cười trìu mến nói: "Mấy hôm bác bận, nay đi siêu thị nhớ tới cháu cũng ở gần đây nên ghé qua."

Lã Tuệ An nghe vậy liền tiến tới gần, khoác tay bà Tuyết Mai giống như quen thân đã lâu: "Bác đã tới đây rồi thì ở lại ăn cơm trưa cùng cháu nhé! Chiều cháu với bác qua siêu thị mua đồ sau, đằng nào anh Đông Quân đi làm đến tối mới về mà."

Bà Tuyết Mai rất vừa ý với lời mời của Lã Tuệ An, khẽ gật gù đồng ý, sau đó nhớ tới chuyện lần trước con trai làm cô ta phật ý bỏ về, đặt tay lên mu bàn tay cô ta vỗ về.

"Lần trước Đông Quân nói gì khiến cháu buồn lòng à? Tính nó lúc nào cũng thế cháu đừng để bụng."

"Cháu hiểu tính anh ấy mà, cháu chỉ hơi buồn một chút thôi, anh ấy đã thay đổi rồi không còn dịu dàng với cháu nữa." Lã Tuệ An đỡ bà Tuyết Mai ngồi xuống ghế salon, ngữ điệu ủy khuất nói.

"Cũng tại bác khi xưa..." Bà Tuyết Mai tỏ vẻ áy náy nói.

"Bác đừng nói vậy, là con cháu không có phận ở bên nhau." Lã Tuệ An vội vàng ngăn bà ta lại, thể hiện bản thân là một người hiểu chuyện, không oán, không trách bà ta cái gì cả.

Lã Tuệ An ngồi trò chuyện với bà Tuyết Mai được khoảng nửa tiếng thì trung tâm bắt đầu đông khách, cô ta ái ngại lên tiếng:

"Bác chờ cháu một lát, cháu ra ngoài xem nhân viên rồi quay lại ngay."

Bà Tuyết Mai cầm lấy cốc trà nóng trên bàn, khẽ nói: "Đừng lo cho bác, cháu cứ đi làm việc đi."

Thấy bà Tuyết Mai chịu thông cảm cho mình, sắc mặt Lã Tuệ An mới thả lỏng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Lúc này chỉ còn một mình bà Tuyết Mai ngồi trong phòng, ánh mắt bắt đầu không chịu ở yên lại tiếp tục nhìn chỗ này chỗ kia.

"Cạch."

Tiếng mở cửa khiến bà Tuyết Mai giật mình, thu lại động tác định đứng lên của bà ta, chăm chăm nhìn ra cửa xem ai đi vào.

Nữ nhân viên lễ tân mở cửa phòng đi vào, trên tay cầm theo đĩa trái cây, hòa nhã nói với bà Tuyết Mai: "Mời bác ăn hoa quả, chị chủ cháu còn đang bận bác thông cảm."

Bà Tuyết Mai đưa mắt nhìn nữ nhân viên, không nhịn được tò mò hỏi han: "Ở đây buổi sáng đã đông khách vậy rồi à? Làm việc bận rộn thế lương các cháu có cao không?"

"Nay khách còn tới muộn đấy bác, chị chủ cháu có tiếng trong nghề, được khách hàng quý mến và tin tưởng lắm, cháu lễ tân lương tầm mười triệu thôi, nhân viên spa cao lắm bác gần hai mươi triệu đấy." Nữ nhân viên lễ tân nhiệt tình trả lời.

Đôi mắt bà Tuyết Mai sáng rực, bà ta chưa bao giờ tới mấy chỗ làm đẹp như thế này, nên không rõ giá cả ra sao, làm ăn như thế nào, nhưng chỉ với số tiền thu nhập hàng tháng mà nữ nhân viên lễ tân nói, bà ta có thể khẳng định Lã Tuệ An hiện tại rất giàu có.

Đến khi Lã Tuệ An quay lại, bà Tuyết Mai càng thêm nhẹ nhàng cởi mở với cô ta.

"Bác làm phiền cháu quá."

Lã Tuệ An cầm lấy tay bà Tuyết Mai, đôi mắt thoáng chốc ửng đỏ:

"Bác đừng nói thế, bác đến chơi cháu rất vui, ở thành phố này cháu không có người thân, nhìn thấy bác cháu như được nhìn thấy mẹ cháu vậy, không có gì là phiền cả."

"Giá như con dâu bác được phần dịu dàng giống cháu thì tốt quá, không khí trong nhà đã không nặng nề suốt ngày tháng." Bà Tuyết Mai nhìn cô ta thở dài một hơi đầy tâm sự.

"Cháu còn nhiều thiếu sót lắm, làm sao bằng vợ anh Đông Quân được."

Bà Tuyết Mai là người ham giàu, khi biết Lã Tuệ An kiếm được nhiều tiền, đương nhiên sẽ tìm mọi cách để lấy lòng cô ta, mà việc bà ta làm chính là không tiếc mang Thư Ý ra kể xấu:

"Con bé ấy cái gì cũng không biết làm, khiến bác tức chết đi được, thằng Quân nhà bác chẳng biết nhìn trúng nó ở điểm nào? Ngoại hình lẫn bên trong không thứ gì vừa lòng bác cả."

Lã Tuệ An mếu máo đi vào vấn đề chính: "Quan trọng trái tim anh ấy đặt chỗ nào? Hôm trước anh ấy nói cháu từ nay về sau đừng tới nhà nữa, anh ấy sợ người phụ nữ đó ghen."

Bà Tuyết Mai ôm cô ta vào lòng, khẳng định: "Có bác ở đây ai dám cấm cháu tới nhà? Tuệ An cháu không phải sợ cứ tới nhà ăn cơm với bác."

"Dạ." Lã Tuệ An ở trong lòng bà Tuyết Mai cánh môi bất giác cong lên nụ cười đắc ý, khẽ đáp lại một tiếng rất nhỏ.