Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 13: 13: Kỷ Niệm Ngày Cưới




Trần Thư Ý đứng bên ô cửa sổ, đôi mắt mông lung ngước lên nhìn lên bầu trời cao, bỗng từ phía sau xuất hiện đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Hơi thở nóng ẩm của Hà Đông Quân sượt qua gò má Thư Ý, quan tâm hỏi han: "Em và mẹ lại có chuyện gì à?"

"Em..." Trần Thư Ý hơi nghiêng đầu dựa vào Hà Đông Quân, định kể lại cuộc cãi vã giữa mình và mẹ chồng cho anh nghe, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng chợt ngừng lại, những việc xảy ra thời gian vừa qua khiến cô không còn có thể vô tư tâm sự cùng anh nữa, nghĩ rằng anh chẳng những không hiểu cho cô ngược lại còn hiểu lầm cô nói xấu mẹ anh nên thôi.

"Không có gì đâu anh."

Hà Đông Quân nghe vậy thì rất vui vẻ, xoay người Trần Thư Ý đối diện với mình, cánh tay nâng lên vuốt tóc cô: "Vậy thì tốt, anh luôn mong gia đình mình hòa thuận."

Trần Thư Ý nhìn Hà Đông Quân bằng ánh mắt của kẻ si tình, tình yêu dành cho anh cùng những tự ti về mặt ngoại hình khiến cô bị cuốn vào hố sâu không đáy, chỉ một chút dịu dàng thôi cũng đã cảm thấy thỏa nguyện rồi.

"Em ở đây chờ anh nhé." Hà Đông Quân tỏ ra thần bí dặn dò Trần Thư Ý sau đó đi ra khỏi phòng, một lúc sau anh quay lại trên tay cầm theo chiếc bánh ga tô.

"Em còn nhớ không? Ngày này năm trước chúng ta nên duyên vợ chồng."

Trần Thư Ý gật đầu, đương nhiên là cô nhớ rồi, ngày cùng anh tiến vào lễ đường cô đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, mơ mộng về một tương lai tươi sáng có thêm người cha người mẹ yêu thương mình, đâu ngờ về ở cùng mới biết mọi chuyện chỉ do cô viễn vọng.

Cô cứ tưởng rằng anh đã quên rồi, quên mất ngày trọng đại của hai người.

Trần Thư Ý gạt qua những chuyện không vui vẻ thời gian vừa qua, gương mặt cảm động đi lại bên Hà Đông Quân.

Hà Đông Quân đốt cháy ngọn nến, bảo vợ cùng nhắm mắt lại cầu nguyện:

"Chúc cho vợ chồng mình có thêm rất nhiều cái một năm ở bên nhau."

Trần Thư Ý học theo chồng âm thầm nói ra nguyện vọng của bản thân, sau đó cả hai cùng nhau thổi nến trong không khí ngọt ngào.

"Anh biết giờ vợ chồng mình đang rất khó khăn, nhưng anh tin chỉ cần cố gắng và chăm chỉ nhất định tương lai sẽ tốt cả thôi." Hà Đông Quân một tay đỡ chiếc bánh, một tay ôm vợ vào lòng hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.

"Vâng cả hai chúng ta cùng cố gắng nhé!" Ở trong vòng tay Hà Đông Quân, Trần Thư Ý khẽ gật đầu đồng ý.

"Chúng ta cùng nhau cắt bánh thôi, anh phải đặt trước mấy hôm mới mua được bánh ở tiệm này đấy." Hà Đông Quân buông Trần Thư Ý ra, nắm tay cô đi tới bên giường ngồi xuống, cánh môi vểnh lên như một giống như đứa trẻ khoe chuyện chờ được khen ngợi.

"Mẹ mà biết anh tiêu tiền hoang phí lại mắng đấy." Trần Thư Ý nhìn chiếc bánh nhỏ xíu mà giá thành tận sáu trăm nghìn, nhớ đến dáng vẻ không lý lẽ của mẹ chồng khẽ nói.

Hà Đông Quân dùng thìa lấy một miếng bánh kem đưa lên miệng vợ: "Không để mẹ biết là được mà, em thích ăn bánh kem của tiệm này nhất, em ăn đi không cần mang cho mẹ đâu."

Trần Thư Ý cười híp mắt cảm nhận hương vị thơm ngậy hòa tan trong miệng, hai người lúc này đây như sống lại thời đang yêu, chỉ có tình yêu bao trùm.

Hà Đông Quân tình tứ dùng ngón tay lau sạch vết kem dính trên khóe môi Trần Thư Ý, cảm xúc dâng trào cúi đầu đặt lên môi vợ một nụ hôn cháy bỏng.

Ánh trăng treo ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh mịch là lúc những xúc cảm trào dâng.

Dưới sàn nhà quần áo tùy ý vứt mỗi chỗ một cái, những giọt mồ hôi hâm nóng tình cảm vợ chồng hòa quyện vào nhau.

Trần Thư Ý ôm lấy Hà Đông Quân mong sao khoảnh khắc yên bình này mãi vẹn nguyên.

Sáng ra trên bàn ăn, bà Tuyết Mai nhìn con trai con dâu có những cử chỉ thân mật dành cho nhau, dường như không được vui cố tình nói:

"Vợ chồng các con kết hôn cũng đã được một năm rồi, sao bụng Thư Ý chưa có động tĩnh gì? Hay là lại khó mang thai?"

Hà Đông Quân đặt đũa xuống, bênh vực vợ: "Bọn con còn trẻ mà, hơn nữa công việc cũng đang bận rộn chờ một vài năm nữa mới tính đến chuyện đó."

Bà Tuyết Mai trừng mắt lườm con trai rồi lại quay qua nhìn Thư Ý ám chỉ: "Có bận rộn đến mấy cũng phải đặt chuyện con cái lên hàng đầu, sinh con càng sớm càng tốt, vài năm nữa là bao giờ?"

"Bọn con muốn khi nào lo được cho con cái đầy đủ nhất mới sinh, giờ cần kiếm tiền ổn định cuộc sống." Trần Thư Ý nêu quan điểm của mình, cô muốn nuôi dạy con trong điều kiện tốt nhất, không để nó thua thiệt với ai, kinh tế vợ chồng cô hiện tại không ổn định, mà nuôi một đứa nhỏ có rất nhiều thứ phải lo, không muốn lúc đó lại vì chuyện tiền long mà chật vật.

Bà Tuyết Mai đập bàn quát tháo: "Sao cô cứ thích làm trái ý tôi đấy nhỉ? Làm chuyện gì cũng không ra hồn, tôi bảo sinh thì phải sinh đừng có mà lý do, nhà tôi chỉ có mình Đông Quân là con nối dõi, cô xem thế nào liệu mà làm."

Trần Thư Ý còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn bị Hà Đông Quân nắm chặt, anh nhìn cô lắc đầu, biểu thị cô đừng cãi vã với bà Tuyết Mai nữa.

"Bọn con sẽ cân nhắc, mẹ ăn cơm cho nóng." Hà Đông Quân lên tiếng lấy lòng bà Tuyết Mai.

Bà Tuyết Mai hừ nặng một tiếng rồi ngồi xuống, trong suốt bữa cơm bà ta luôn miệng mang cháu gái bên nhà ngoại mình ra so sánh với Thư Ý.

"Em rể con ấy phải có phúc lắm mới lấy được Mai Hạ làm vợ, con bé vừa xinh đẹp giỏi giang vừa tháo vát việc nhà, hai đứa nhỏ nó sinh kháu khỉnh lắm."

Trần Thư Ý cúi đầu yên lặng ăn cơm, mặc cho bà ta muốn nói sao thì nói, cô có tốt hay không cũng về nhà bà ấy làm dâu rồi, với lại tính khí bà ấy khó khăn như vậy người ta muốn làm tốt hơn nữa cũng chẳng có lòng.