Hạnh Phúc Của Tôi

Chương 7: Cậu Bạn Lớp Bên




Chuyện tình cấp một của tôi và Phúc vẫn êm đềm trôi qua từng ngày. Tôi bạo miệng gọi là chuyện tình vậy thôi, chứ thực ra vẫn chỉ là những lần cho nhau kẹo, cùng đứng ở cổng trường chờ mẹ đến đón. Sau này khi mẹ không chở tôi đi học nữa, mà để tôi đi bộ cùng đám bạn gần nhà thì hai đứa cũng chẳng có cơ hội cùng đợi ở cổng trường nữa.

Vì đám bạn của tôi không thích chơi với con trai. Chúng nó bảo là con gái mà ở gần con trai là có em bé đó. Tôi chỉ thầm thở dài khi nghe chúng nó nói điều đó. Tôi thì chẳng ngại gì, nhưng dần dần thì Phúc ngại. Mỗi lần tôi đi học và về nhà cùng đám bạn gái là Phúc đều đi về trước hoặc về sau cùng. Tôi phát hiện ra là Phúc tránh mặt tôi, chắc là vì nó ngại đám bạn của tôi. Đó chính là giai đoạn trầm lắng trong cuộc tình dài.. ba năm của chúng tôi.

Năm đó chúng tôi vừa vào lớp bốn. Một đứa con gái chín tuổi giống như đã biết hết tất cả mọi thứ trên đời, còn một đứa con trai chín tuổi thì.. mãi mãi vẫn chỉ là thằng ngốc. Tôi nhận ra sự ngốc nghếch của Phúc khi nó vẫn thích chơi bắn bi với đám trẻ con trong xóm trong một lần tình cờ tôi xuống nhà bác, tay chân quần áo lấm lem vì bụi đất, mặt mũi cũng tèm nhem. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tình cảm thủy chung của tôi dành cho nó đã có dấu hiệu bị lung lay.

Nhưng thực ra thì nguyên nhân chính không phải chỉ có thế, mà là vì tôi đã tình cờ nhìn thấy một cậu bạn lớp bên. Phong – lớp trưởng lớp 4B, học sinh giỏi, giải nhất cuộc thi vở sạch chữ đẹp bốn năm liên tiếp, đội viên ưu tú. Đương nhiên là tôi và Phúc cũng đều là học sinh giỏi và đội viên ưu tú, nhưng điều Phong làm được mà hai đứa chúng tôi đều không làm được, đó là giải nhất cuộc thi vở sạch chữ đẹp, vì chữ của hai đứa bọn tôi quá xấu. Thậm chí chữ nó còn xấu hơn cả chữ tôi.

Lần đầu tiên tôi biết đến Phong là trong cuộc thi báo tường chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Mỗi lớp sẽ phải chuẩn bị một tờ báo tường, và ban cán sự các lớp bao gồm lớp trưởng và quản ca sẽ còn phải đến để chuẩn bị thêm một tờ báo nữa cho toàn liên chi Đội khối lớp bốn. Vì vậy mà tôi mới được nhìn thấy chữ của Phong, ở đâu ra một đứa con trai mà viết chữ còn đẹp hơn con gái thế không biết.

Lúc tôi đến thì các bạn đã bắt đầu chép thơ, chép bài hát lên tờ báo tường rồi. Tôi nhìn thấy bài thơ ở góc trên cùng bên phải chữ đẹp quá, nên chỉ vô thức khen một câu rồi hỏi của ai viết đây, thế là các bạn mới chỉ cho tôi nhìn tác giả của sản phẩm đó. Xoẹt! Đứng hình mất ba giây.

Phong có làn da trắng, nụ cười duyên, tuy không có răng khểnh như Phúc nhưng khi cười cũng rất dễ gây thiện cảm, và điểm nổi bật trên gương mặt đó là một cái nốt ruồi ở cánh mũi.

Tôi nhìn Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ vì chữ quá đẹp, rồi lại tự xấu hổ thay cho bản thân mình. Tôi đến đó chẳng qua cũng chỉ là điểm danh cho đủ quân số, chứ thực ra tôi cũng chẳng giúp được gì. Phúc chữ xấu nhưng bù lại nó vẽ rất đẹp, năm lớp một tôi còn nhớ nó là đứa duy nhất trong lớp được mười điểm môn mĩ thuật. Cô giáo cho cả lớp xem bức tranh của nó, đó là một bức tranh vẽ "trường của em".

Tôi không đánh giá đó là một bức tranh đẹp, nhưng nếu so với bức tranh ngôi nhà có cái ống khói, một cánh cửa và hai cái cửa sổ hai bên, giếng nước trước nhà bên cạnh là cái cây được chấm tám điểm của tôi, thì tranh Phúc vẽ quả thực đẹp hơn nhiều. Chỉ là tôi không muốn thừa nhận vì sợ mất mặt thôi. Và còn một điều nữa đó là tôi khá vụng về trong mấy chuyện cần sự khéo léo này, nên là tôi chỉ ở đó giúp vài việc vặt.

Phong trưởng thành hơn một cậu bé chín tuổi nhiều, Phong không chơi bắn bi với các bạn ở sân trường, mà thường ngồi một mình ở hành lang đọc sách. Nếu đặt Phúc cạnh Phong để so sánh thì.. là một sự khác biệt rất lớn. Đúng là tình yêu dù ở tuổi nào cũng sẽ không thể bền vững được khi những sự so sánh bắt đầu xuất hiện, và rồi một ngày bạn nhận ra chàng trai bạn thích không bằng một ai khác.

Nhưng mà dù sau khi so sánh xong kết quả có là gì đi nữa thì hình như cũng chẳng có tác dụng gì. Vì vào một ngày đẹp trời tôi đã được nghe tin Phong đã có bạn gái. Bạn gái của Phong chẳng phải ai khác mà chính là quản ca của lớp 4B. Ấn tượng đầu tiên của tôi về bạn gái của Phong là chị ấy rất xinh xắn, nước da trắng như người thành phố, hơn nữa còn rất dịu dàng.

Chắc các bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại gọi chị ấy là chị đúng không. Thực ra thì chị ấy bằng tuổi tôi, chỉ là sinh trước mấy tháng thôi, à thực ra thì tính ra cũng gần một năm đó, chị ý sinh đầu năm, tôi thì sinh tháng mười một. Nhưng mà nhiêu đó cũng chưa đủ để gọi là chị đâu nhỉ. Nguyên nhân của chuyện này là thế này nè.

Học kỳ hai của năm lớp bốn, tôi không rõ là tôi đã làm sai chuyện gì, mà cả nhóm bạn gần nhà tôi nghỉ chơi với tôi. Chúng nó không cho tôi một lý do gì hết, tự nhiên không muốn chơi thì cắt xít thôi. Thời gian đó là một thời kỳ khó khăn của tôi. Tôi không chơi với Phúc nữa vì đám bạn này, rồi bây giờ chúng nó không chơi với tôi. Điều đó có nghĩa là tôi đã bị cô lập ở cái lớp này. Đi học một mình, ra chơi một mình, đi về một mình.

Tôi không dám kể với bố mẹ vì thực ra chuyện này trong mắt người lớn cũng chẳng đáng gì, hơn nữa lúc ở nhà tôi bố tôi cũng không cho tôi ra ngoài chơi cùng chúng nó. Tôi thỉnh thoảng còn xin mẹ sang nhà hàng xóm chơi nhân lúc bố vắng nhà, vì mẹ tôi khá là dễ tính.



Chứ còn nếu không thì chỉ có đi học là chơi với nhau, rồi khi ai về nhà nấy thì tôi coi như không gặp chúng nó luôn. Mặc kệ chúng nó vẫn rủ rê nhau đi chơi mỗi buổi trưa. Thế nên bây giờ có nghỉ chơi với tôi thì chúng nó vẫn vui vẻ, vẫn hú hét rủ nhau đi chơi mỗi buổi trưa, và càng hú hét lớn hơn khi đi qua cổng nhà tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình lạc lõng thực sự trong một tập thể.

Tôi đã từng có ý định hỏi chúng nó tại sao, nhưng sau khi nhìn thấy chúng nó chơi thân thiết với cái Lan, tôi đã hiểu ra vấn đề và không còn muốn hỏi nữa. Khoảng thời gian đó kéo dài bao lâu nhỉ? Có lẽ là khoảng một học kỳ. Tính tôi dễ vui dễ buồn, ban đầu thì tôi còn buồn chán và tự trách mình, nghĩ là do mình không hay đi chơi với chúng nó nên mới trở nên như vậy. Nhưng rồi dần dần tôi cũng tự quen với cảm giác một mình, và cảm thấy cũng khá thoải mái với điều đó.

Ban đầu Phúc vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, vì dù sao cùng là bán cán sự lớp, nên nhiều khi cũng có chuyện cần trao đổi. Nhưng sau khi thấy tôi bị cô lập, hình như nó cũng e ngại vì mỗi lần nói chuyện với tôi đều bị rất nhiều ánh mắt soi mói. Thế là sau đó tôi cũng tự ngó lơ nó, dù sao thì tôi cũng không muốn nó vì chơi với tôi mà bị cả lớp cô lập như tôi. Thế là dần dần nó cũng xa tôi, tôi đã đánh mất người bạn cuối cùng trong lớp này.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Không Phải Ánh Trăng

2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

3. Chiều Hư

4. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

=====================================

Có một buổi sáng nghỉ giải lao giữa giờ mười lăm phút, tôi đang ngồi ngẩn ngơ ở lan can hành lang, thì thấy nhóm bạn lớp 4B ra ngoài sân chơi trò nhảy bước. Trong nhóm đó có Phong và chị Hằng bạn gái của Phong là tôi có biết mặt, mấy bạn còn lại thì không quen mặt lắm. Chị Hằng tên giống chị gái tôi nên tôi rất nhớ.

Tôi ngồi nhìn mọi người chơi vui vẻ. Bên cạnh chỗ mọi người chơi chính là nhóm bạn cũ của tôi trong lớp cũng đang chơi, chúng nó thỉnh thoảng vẫn nhìn tôi rồi cười khinh bỉ, giống như tôi đã làm điều gì kinh tởm lắm. Tôi thở dài ngao ngán không thèm nhìn chúng nó nữa, tôi quay sang nhìn nhóm bạn lớp 4B.

Nhóm bạn này có vẻ chơi rất thân với nhau, nam có nữ có, nhưng đi đâu cũng có nhau. Lớp B là tập hợp các bạn ở những làng xa hơn làng tôi, các bạn thường cùng nhau đạp xe đến trường, nhiều lần tôi nhìn thấy mà phát thèm, hồi đó thì tôi vẫn chưa biết đi xe đạp.

Quay lại câu chuyện nhé, tôi vẫn đang ngồi nhìn các bạn chơi nhảy bước. Mỗi khi có bạn nào bị đẩy ngã là cả nhóm lại cười vui vẻ, tôi cũng bất giác cười theo. Nhiều lần như vậy thì một cậu bạn chú ý đến tôi. Cậu bạn này có một người em trai sinh đôi nữa, tên là Hà và Trung, chính là tên huyện Hà Trung của chúng tôi.



Mãi đến sau này tôi vẫn không thể nhận ra ai là anh ai là em trong hai người họ. Sau đó cậu bạn đó mới nói gì đó với Phong và chị Hằng, tôi thấy hai người mỉm cười gật đầu, rồi sau đó Phong chạy về phía tôi.

"Chào cậu! Sao cậu không xuống chơi với mọi người?" Phong vừa hỏi tôi vừa chỉ về phía nhóm bạn cũ của tôi. Chúng nó thấy có người chạy ra với tôi thì cũng tò mò nhìn sang.

"Chúng nó nghỉ chơi với tớ rồi." Tôi thành thật.

"Ủa sao lại thế?" Phong ngạc nhiên hỏi, rồi chăm chú nhìn tôi chờ một câu trả lời.

"Tớ không biết." Tôi ấm ức, "Chúng nó không nói tại sao."

Phong nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đề nghị, "Cậu có muốn chơi với bọn tớ không?" Rồi Phong quay về phía đám bạn của mình, các bạn ấy đồng loạt vẫy tay với Phong. Tôi mím môi suy nghĩ, rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa.

Thế là từ ngày đó tôi bắt đầu chơi với nhóm bạn lớp bên. Lúc đó tôi mới được biết rõ hơn về chị Hằng, nhóm bạn đó đều gọi chị là chị, vì chị ấy sinh sớm nhất nhóm, và hình như có anh em gì đó với cả nhóm, thế là tôi cũng học theo các bạn khác, cũng gọi chị là chị. Mỗi lần nghỉ giải lao tôi lại chạy sang lớp bên để chơi, dần dần cũng quên đi nỗi buồn bị cô lập, cũng dần dần quên đi Phúc của tôi.

Sau đó tôi còn được biết, chị Hằng và Phong là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, giống như tôi và Phúc vậy, chỉ có điều hai người thân thiết hơn, và cũng quý mến nhau hơn. Tất cả mọi người xung quanh đều gán ghép hai người với nhau, rồi dần dần cũng coi như đó là điều rất tự nhiên.

Ở nhóm bạn bên này mọi người đều gọi nhau là cậu và tớ, mặc cho những đám xung quanh cứ tao mày, chơi với họ tôi cũng dần quen với cách gọi này. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất thời cấp một của tôi.

Sang đầu năm lớp năm thì mọi thứ đã dần tốt đẹp lên. Nhóm bạn của tôi không hiểu lại vì lý do gì mà một ngày đẹp trời lại đuổi cổ Lan ra khỏi nhóm. Lần đó tôi đang đi từ nhà vệ sinh ra thì một đứa trong nhóm đến gặp tôi, và nói là muốn chơi lại với nhau. Tôi không hiểu là nhà chúng nó có bán bánh tráng không nữa, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy.

Lần này thì tôi lại hỏi lý do vì sao có sự thay đổi này. Thì nó bảo là trước kia cả nhóm nghe lời cái Lan, nghe nó nói xấu tôi nên mới nghỉ chơi với tôi, chứ thực lòng chúng nó cũng không muốn thế. Tôi cũng lười đi kiểm chứng mấy điều này, nó muốn chơi lại thì chơi thôi, tôi cũng chẳng để bụng gì chuyện chúng nó cô lập tôi cả một học kỳ. Bời vì dù hoàn cảnh bên ngoài có thế nào, năm lớp bốn tôi vẫn là học sinh giỏi toàn diện của lớp, cùng với Phúc.

Nhắc đến Phúc, chúng tôi lại chơi với nhau như chưa có gì xảy ra. Nhưng tôi không biết tình cảm của tôi dành cho nó có còn nguyên vẹn như ngày đầu không nữa.

"Ê, chơi lại với nhau rồi à?" Hà hay Trung gì đó hỏi tôi khi thấy tôi lại đi cùng nhớn bạn cùng lớp.

Tôi khẽ gật đầu. Điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn tôi mới có với các bạn lớp bên. Chị Hằng bảo chơi lại với nhau là vui rồi, và bảo tôi vẫn có thể tiếp tục chơi với mọi người bên này, tôi vui lắm, và vẫn cứ duy trì tình bạn cả hai bên như vậy.