Hạnh Phúc Của Tôi

Chương 25




Thứ nhất, anh biết tên tôi.

Thứ hai, anh cười vì tôi biết sắp đến nhà anh.

Đó là những gì tôi hiểu ra sau khi chiếc bụng đói đã được lấp đầy. Nhưng đó cũng đã là chuyện của mùa hè năm lớp tám rồi.

Bây giờ đây, tôi đã là một học sinh cuối cấp, còn anh thì cũng đã lên cấp ba. Sẽ không còn những buổi trưa đuổi theo anh trên con đường về nhà nữa. Túi bánh anh cho tôi còn chẳng dám ăn, đến cuối cùng cũng phải vứt đi vì quá hạn. Câu nói cuối cùng giữa hai chúng tôi cũng chỉ là một câu chào tạm biệt.

Tôi không quá nuối tiếc, nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó ân hận. Giá như buổi trưa hôm đó tôi nói chuyện nhiều với anh hơn, thì biết đâu đấy khi lên cấp ba rồi anh vẫn sẽ có chút ấn tượng với tôi thì sao. Nhưng mà, tạo ấn tượng với anh để làm gì nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết là mọi sự tiếc nuối hay ân hận cũng sẽ nhanh chóng bị guồng quay của năm cuối cấp này cuốn đi thôi.

Lớp chín, chúng tôi bắt đầu có những buổi học căng thẳng, những buổi ôn luyện thi vượt cấp, và cả những cuốn sổ lưu bút để ghi lại những kỷ niệm với nhau nữa.

Một ngày đẹp trời tôi mang cuốn sổ lưu bút màu hồng mà chị gái tôi mua từ Hà Nội về cho tôi. Chị tôi đã là một sinh viên đại học, còn tôi cũng đang bước trên con đường tiến tới mục tiêu đó đây. Trước hết sẽ là mục tiêu thi vượt cấp đã. Kỳ thi này chính là một tiền đề để thi đại học. Bởi vì khối học mà bạn chọn vào cấp ba, sẽ chính là cơ hội để ôn chuyên ngành mà bạn sẽ thi vào đại học.

Những chuyện suy nghĩ căng thẳng vào đau đầu đó tôi xin để sau. Tôi muốn dành một chút thời gian để nói về cuốn lưu bút ngày xanh đã. Đó là một cuốn sổ màu hồng rất đáng yêu. Từng trang giấy bên trong cũng có những hình vẽ trang trí và màu sắc khác nhau. Ngày đầu tiên nhận được nó tôi đã vui vẻ viết lên trang đầu tiên những thông tin cá nhân của mình, sở thích và đôi dòng tâm sự.

Đại loại là mong rằng các bạn sẽ viết vào đây những cảm nhận của bạn về tôi, những cảm xúc của năm cuối cấp, và những kỷ niệm thật đẹp giữa chúng ta. Có thể trong suốt bốn năm học tôi không thân thiết được với từng bạn trong lớp, thế nhưng những hoạt động tập thể cũng giúp chúng tôi có thời gian để tìm hiểu và chơi thân với nhau hơn.

Vì vậy mà cuốn sổ lưu bút này sẽ được tôi gửi cho từng bạn trong lớp, không thiếu một ai.

Bắt đầu từ cái Thu. Nó là bạn thân thiết nhất của tôi, nên nó là người đầu tiên viết lưu bút cho tôi. Dù tôi không đưa cho nó thì nó cũng sẽ đòi. Ngay từ đầu năm nó đã hỏi tôi là có muốn viết lưu bút hay không, sau khi biết là chị tôi đã mua cho tôi một cuốn rồi, thì nó lại lên giọng đe dọa tôi là, nếu không ngoan ngoãn giao nộp ra thì nó sẽ nghỉ chơi với tôi luôn. Cho nên là không còn cách nào khác nữa cả.

Người thứ hai sẽ là Phong, chắc chắn là cậu ấy. Tôi thực sự tò mò một người khô khan như Phong thì sẽ viết lưu bút như thế nào nhỉ? Đó quả là một điều đang chờ đợi đấy. Hơn nữa tôi cũng muốn biết Phong sẽ có cảm nhận như thế nào về mình, về mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Rồi sau đó sẽ chuyển dần cho các bạn khác trong lớp theo mức độ chơi thân giữa chúng tôi. Đến khi nào mọi người đều viết hết, tôi sẽ mang về và bắt đầu đọc từng bài một. Chắc chắn sẽ là một cảm giác rất thú vị đây.

Nhưng mà, tôi lại chẳng thể nào đưa cho nó. Tôi chợt nghĩ đến nó khi đứng ở hành lang nhìn xuống sân, thấy nó và các bạn đang đá bóng.

Năm cuối cấp này chúng tôi không còn ngồi ở trong lớp vào giờ nghỉ giải lao nữa. Cho dù chỉ có năm phút thôi chúng tôi cũng sẽ chụm đầu lại nói chuyện, hoặc là rủ nhau ra hành lang ngắm sân trường như hôm nay.

Lớp chín chúng tôi lại chuyển xuống tầng một. Chỗ tôi đang đứng bây giờ chính là vị trí mà tôi đã gửi thư cho Phúc hai năm về trước. Nếu như không có những chuyện đã xảy ra thì có lẽ tôi cũng sẽ gửi lưu bút của mình cho nó viết. Bởi vì đâu có ai quy định lưu bút chỉ được truyền trong lớp mình học đâu kia chứ.

Nếu tôi đưa cho nó, thì có lẽ sẽ trở thành cuốn lưu bút từ mẫu giáo đến nay ấy nhỉ. Liệu nó có còn nhớ cô bé đanh đá hay bắt nạt nó hồi mẫu giáo không? Có còn nhớ cô bé hay cho nó ăn kẹo hồi cấp một không? Hay là nó chỉ nhớ đến đứa con gái gửi thư tình cho nó hồi lớp sáu, rồi đến lớp bảy lại nói rằng sẽ không thích nó nữa mà thôi.

Tôi đặt hai tay lên thành lan can rồi chống cằm, chăm chú nhìn về hướng đó không chớp mắt. Chỉ một năm nữa thôi, chúng tôi sẽ là học sinh cấp ba, rồi sau đó là sinh viên đại học. Thử hỏi còn bao nhiêu thời gian nữa để thấy nhau. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chín năm học cũng chỉ như một cái chớp mắt.

Mở mắt ra một lần nữa thì những người bạn thân quen đều đã mỗi đứa một phương. Chẳng biết có ai còn nhớ nhau hay không. Từng dòng chữ ghi địa chỉ và số điện thoại trong lưu bút, và lời nhắn gửi nhất định không được quên nhau đâu nhé, cuối cùng cũng chỉ là một kỷ niệm nằm im trên giấy mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, số điện thoại vẫn còn đó, địa chỉ cũng còn đó, điện thoại riêng ai cũng có, nhưng lại chẳng thể nào nhấc máy lên và gọi cho nhau. Có lẽ là vì sợ hãi. Sợ rằng khi bấm gọi số điện thoại kia, sẽ chỉ nhận được một tràng dài những tiếng tút tút giống như là những kỷ niệm đã trôi đi.

Đó cũng chính là lý do mà cho đến tận sau này tôi đều không thay số điện thoại. Có nhiều người bạn cũ sau này liên lạc lại còn ngạc nhiên hỏi tôi, vẫn dùng số này à, trong máy tao vẫn còn lưu. Cảm giác đó giống như là, ký ức từ xa xưa lại chợt ùa về, vô cùng kỳ diệu.

[Các bạn thân mến!

Đến cái ngưỡng tuổi từ xấp xỉ trăng tròn cho đến tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hầu như mỗi một ai đều phát hiện ra trong lòng mình có điều gì mới lạ. Bởi vì một hôm nào đó trong sân trường, trong căn tin, ở nhà xe, hoặc trên đường về nhà, bạn chợt bắt gặp một ánh mắt, một nụ cười, một cái vẫy tay chào.. và rồi.. khó quên, để lại trong lòng bao cảm xúc lạ lùng mà không thể nào lý giải được.

Những cảm xúc đó, những vụng về trong ứng xử, giao tiếp với phe bên kia nhiều khi trở thành những mối băn khoăn khó lý giải. Đôi khi mình còn chưa hiểu hết mình. Như cái đầu thì biết rất rõ mình không thể kết người ta, nhưng trái tim thì cứ cãi lời. Danh ngôn có câu "vì không hiểu nhau nên xa nhau, càng xa nhau lại càng không hiểu nhau".

Cơ hội không phải tự nhiên có mà là do con người tạo ra. Cơ hội chỉ đến với những người biết trân trọng nó. Hãy biết nắm bắt cơ hội, đừng để nó vụt mất khỏi tầm tay mình.

Chúc mày học thật giỏi, thi đậu vào cấp ba, sau đó thi đậu vào trường đại học mà mày mong muốn, thực hiện được ước mơ của đời mình.

TTT]

Tôi không dám tin đó là những gì mà cái Thu viết trong lưu bút cho tôi. Tôi còn phải nhìn lại cho kỹ cái tên ở dưới cùng xem có phải là tên của nó hay không. Sau khi nhìn đi nhìn lại chắc chắn là của nó tôi mới chính thức thể hiện sự bất ngờ của mình trên nét mặt.

Tôi vẫn đinh ninh là nó sẽ viết những câu rất hài hước và ngớ ngẩn để châm chọc tôi, hoặc là nói xấu tôi thật nhiều. Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thực ra những câu mà nó viết cũng phản ánh rất đúng tính cách thật của nó. Suy cho cùng thì nó vẫn là bạn thân của tôi. Những gì nó nói rất phù hợp với hoàn cảnh của tôi hiện tại. Chắc chắn là nó biết tôi đang băn khoăn vì điều gì, cho nên đã lựa chọn điều đó để ghi vào lưu bút cho tôi đọc.

Nhưng tôi đang đọc đi đọc lại những câu cuối mà nó viết. Có phải là nó muốn nhắc nhở tôi hãy nắm bắt cơ hội để sống thật với tình cảm của mình không nhỉ. Tuy bình thường nó hay tỏ ra bất cần, nhưng lúc cần phải nghiêm túc nó cũng không làm tôi thất vọng chút nào. Nó muốn khuyên tôi tự tạo ra cơ hội cho mình, phải chăng là muốn tôi một lần nữa nhìn nhận lại tình cảm giữa tôi và Phúc?

Vì sao tôi lại nghĩ như vậy?

Bởi vì cách đây mấy hôm cái Thu mới kể cho tôi một chuyện. Trước khi nói ra nó còn muốn tôi phải thật bình tĩnh và không được phép giận nó. Sau khi tôi thề hứa đảm bảo là sẽ không giận nó, nó mới chịu mở miệng.

Học kỳ hai năm lớp tám, chính là sau ngày chúng tôi được kết nạp Đoàn, Phúc và nó vô tình gặp nhau ở trên làng, Phúc đã hỏi thăm về tôi. Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là vài câu hỏi bình thường thôi, nhưng lại khiến cái Thu liên tưởng đến chuyện có phải là giữa chúng tôi đã có hiểu nhầm gì đó hay không?

Nhất là sau khi tôi kể với nó chuyện tôi và Phúc đã nói chuyện, à không, phải nói là một mình tôi nói, còn Phúc chỉ nghe thôi chưa kịp nói lại gì, thì nó lại càng chắc chắn với suy đoán đó. Bởi vì lần ấy tôi thậm chí còn không để Phúc có cơ hội nói một lời nào. Tự tôi đã thẳng thắn nói là tôi sẽ không thích nó nữa. Nó có đồng ý hay phản đối với điều đó hay không, tôi cũng chẳng quan tâm.

Bây giờ nghĩ lại thấy mình hồi đó cũng hơi cực đoan. Ai bảo trong lòng tôi đang ngùn ngụt lửa giận và thất vọng kia chứ. Giận quá thì mất khôn. Hơn nữa Phúc và Lan sau đó cũng chẳng có tiến triển gì, ít ra là không thấy có lời đồn đại nào về hai đứa nó cả. Sau này cái Lan cũng có tình yêu của riêng nó, đương nhiên người đó không phải là Phúc.

Hôm nay ngồi đọc những dòng lưu bút của cái Thu, tôi lại càng cảm thấy hoang mang. Tôi sợ, nếu như nó nhầm thì sao, nếu như tôi tiếp tục tạo cơ hội cho mình, thì tôi lại thất bại thêm lần nữa thì sao?

Sự sợ hãi đôi khi có ảnh hưởng rất lớn. Nó làm cho những con người bình thường rất mạnh mẽ như tôi cũng phải e dè lùi bước. Nếu như thất bại thêm một lần nữa, có lẽ, tôi sẽ chẳng thể nào gắng gượng lại được. Lần đó tôi đã mất cả một học kỳ, thậm chí là cả năm để trở lại với trạng thái bình thường. Tôi thực sự cảm thấy sợ hãi nếu như mình lại một lần nữa trở nên như vậy. Mà lần này, có lẽ còn thê thảm gấp đôi.

Có thể lần đó thực sự là tôi đã sai khi không cho nó cơ hội giải thích. Sự thật thì cũng chỉ vì tôi sợ hãi mà thôi. Sợ những gì nó nói ra lại là những điều tôi không muốn, hoặc không dám nghe, sợ lại tổn thương thêm một lần nữa.

Nếu đã như vậy, chi bằng đừng khơi lại những chuyện cũ nữa. Dù sao thì tôi và nó cũng đã trở lại bình thường rồi, ít ra tôi tin là như thế. Chỉ cần bạn tin một điều gì đó là đúng, thì dù cho nó có sai, bạn vẫn sẽ sống chết bảo vệ quan điểm của mình.

Ở những hoàn cảnh khác, điều đó là không nên, nhưng ở trong câu chuyện tình cảm mà biết trước là không có kết quả này thì, đó lại là điều duy nhất tôi có thể làm, và cũng là điều tôi muốn làm lúc này.

Có lẽ, nên để chuyện này kết thúc tại đây?