Hạnh Phúc Của Tôi

Chương 22: Anh Phó Bí Thư




Anh phó bí thư đang dần dần bước lại phía chúng tôi. Nhanh nhẹn lấy từng chiếc huy hiệu trên khay nhựa mà một chị nữ sinh mặc áo dài đang bưng trên tay, sau đó giúp các bạn bên phía tay trái của tôi cài huy hiệu lên ngực áo trái, và nghiêm túc bắt tay các bạn ấy.

Tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh ấy tiến sát lại phía tôi. Hương thơm thoang thoảng quen thuộc đã bay đến trước làm tôi cảm thấy hơi mơ màng. Bàn tay thon dài và trắng trẻo đang cầm chiếc huy hiệu trên tay. Anh hơi cúi đầu xuống, hai ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái nhẹ nhàng túm một chút vào vải áo trên ngực trái, tay phải cầm huy hiệu Đoàn cài lên.

Tôi vừa mới chỉ kịp nhận ra mùi thơm đó là mùi dầu gội đầu Romano Classic, thì anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ và giơ tay ra trước mặt tôi rồi. Tôi cũng luống cuống đưa tay mình ra. Nói là bắt tay nhưng thực ra chỉ là chạm nhẹ vào mà thôi.

Hai điều duy nhất tôi còn kịp nhớ sau khi anh ấy đi xuống dưới bàn đại biểu đó là, hương dầu gội đầu quen thuộc đó, là loại dầu gội và sữa tắm mà bố tôi vẫn đang dùng, thảo nào mà lại thấy quen đến thế. Điều thứ hai là tay anh ấy rất đẹp, thon dài và mềm mại.

* * *

"Tớ xin lỗi nhé. Tại tớ nên suýt nữa thì thua." Phong ghé vào tai tôi thì thầm khi năm đứa chúng tôi đang ngồi trong phòng họp. Cuộc họp đầu tiên sau phần lễ kết nạp Đoàn viên. Thầy bí thư có vài lời dặn dò với các em Đoàn viên mới, sau đó là liên hoan bánh kẹo chào mừng.

"Không sao đâu. Dù sao cũng thắng rồi mà." Tôi cười hì hì đáp lại. Cũng chẳng thể trách cậu ấy được, chẳng qua là hơi đen một chút thôi. Nhưng cũng may là đội bạn đen hơn chúng tôi nhiều, haha.

"Ừ. Cậu giỏi lắm." Phong bất ngờ khen ngợi làm tôi phải quay sang nhìn xem có ý đồ trêu chọc gì ở đây không. Gương mặt cậu ấy có đang nói đùa thì cũng chẳng thể nào nhận ra được, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.

"Tớ biết mà." Tôi tự cao tự đắc.

"Ý tớ là giỏi cà khịa ấy." Phong phì cười. Coi như tôi chưa nhận xét câu bên trên về cậu ấy nhé. Đúng là gần mực thì đen, gần tôi thì học thói cà khịa.

Tôi vung tay đánh tét một cái vào bả vai cậu, rồi hai đứa cùng cười ha ha, sau đó nhanh chóng bịt miệng lại khi thấy các thanh niên xung quanh đang chăm chú nhìn. Thầy bí thư còn chưa đến, chắc là đang bận chuẩn bị bánh kẹo à. Hay là, thầy định mua thêm cả đồ ăn mặn về nhậu nhỉ?

"Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá!" Cái Thu bắt đầu chống hai tay lên cằm mơ màng. Tôi nhìn theo ánh mắt đắm đuối của nó thì phát hiện ra anh phó bí thư đang chậm rãi đi vào trong phòng, đặt mấy tờ tài liệu lên bàn rồi lại đi ra. Tôi chỉ biết bĩu môi khinh bỉ sự hám trai của nó, mặc dù tôi cũng hám trai chẳng kém gì.

Một lúc sau, Phúc ở đâu chạy đến vỗ vai Phong rồi nói gì đó. Phong quay sang gọi tôi ra ngoài cùng. Tôi cũng ngơ ngác đi ra xem có chuyện gì. Sang phòng văn phòng Đoàn bên cạnh thì thấy cái Lan đang ở đó, hớn hở bóc kẹo bày ra đĩa, còn vui vẻ cười nói với thầy bí thư.

"À em vào đây giúp bạn bày bánh kẹo ra đĩa nhé, cứ bóc hết ra không phải ngại." Thầy bí thư thấy tôi bước vào nên vui vẻ dặn dò tôi, rồi sau đó quay ra mấy đứa đang đứng ngoài.

"Còn mấy em nam qua đây giúp thầy và Sơn bê cái bàn và bộ loa này vào phòng họp."

Sau đó thầy lôi cổ Phong và Phúc và mấy bạn nam nữa ra bên ngoài sân chỗ tổ chức lễ kết nạp lúc nãy để mang bộ loa đài vào phòng họp, bây giờ chỉ có khoảng hai mươi người nên vào phòng họp kín, các bạn khác đã được thả về rồi, cho nên không cần ngồi ngoài đó nữa.

Tôi và cái Lan ai làm việc của người nấy, bóc từng gói kẹo ra xếp vào đĩa, mỗi đĩa mấy loại khác nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. Thực ra im lặng cũng tốt, nhưng mà cũng chẳng tốt được bao lâu. Tôi còn chưa kịp mừng thì cái giọng õng ẹo của nó lại vang lên bên cạnh.

"Năm ngoái vẫn học sinh giỏi nhỉ?"

"Ừ." Tôi trả lời cho có lệ, biết đó cũng chẳng phải là một câu hỏi thực sự. Ngày tổng kết và trao phần thưởng nó cũng ngồi lù lù một đống ở dưới mà. Thực ra nó cũng được học sinh tiên tiến, nhưng mà học sinh giỏi sẽ được trao phần thưởng trước, cho nên mới có chuyện nó ngồi dưới nhìn tôi.

"Xem ra thất tình cũng không ảnh hưởng gì đến mày nhỉ." Nó vẫn tiếp tục muốn nhắc lại chuyện xưa. Mà cũng phải thôi, tôi với nó ngoài chuyện xưa ra thì đâu có chuyện gì để nói với nhau, trừ chuyện cuộc thi vừa nãy ra, nhưng tôi nghĩ là nó cũng không muốn nhắc lại chuyện đó đâu, haha.

"Mày đang hạnh phúc mà cũng đâu có học khá lên được, xem ra có tình yêu cũng chẳng giúp ích được gì cho học lực của mày." Dòng máu cà khịa của tôi lại nổi lên rồi.

"Mày.." Nó định nói gì đó nhưng lại thôi. Rồi sau đó lại chuyển chủ đề sang tôi, nó quan tâm tôi mãi thế thực sự là không quen chút nào, "Mày với Phong cũng ăn ý đó."

Tôi suy nghĩ một lát rồi quyết định đặt gói kẹo xuống, nhìn ngang ngó dọc xem có ai không, mới ghé vào tai nó thì thầm, "Phong chưa có bạn gái đâu, mày muốn thì vẫn có cơ hội đó, haha."

"Mày.." Nó bất ngờ hét toáng lên, rồi sau đó lại dịu giọng, tiếp tục õng ẹo, ".. Đúng là con điên.."

Nó nói xong rồi vùng vằng vứt luôn túi kẹo lại, hậm hực bỏ ra ngoài cảm giác như bị làm tổn thương tâm hồn bé bỏng vậy. Phong có gì không tốt, tại sao lại gào lên cứ như là tôi nói điều gì thiệt thòi cho nó vậy. Phong vừa đẹp trai, vừa học giỏi lại còn vui tính.. à mà thôi.

Tôi cũng chỉ là có ý tốt khuyên nó thôi mà, nhưng chắc nó cũng thích Phúc hơn nhỉ. Có thể thích từ mẫu giáo đến tận bây giờ xem ra cũng sâu đậm lắm. Tôi nghĩ như vậy xong mới thấy có gì đó không đúng. Chẳng phải là.. chính tôi cũng thích Phúc từ mẫu giáo đấy à. Nhưng kết quả thi sao? Tôi từ bỏ, còn nó thì vẫn tiếp tục.

Có lẽ là tôi thực sự không kiên trì được như nó, hay là vì tình cảm của tôi cũng chẳng lớn lao như tôi nghĩ. Tôi không biết là Phúc và nó có thực sự đến với nhau hay không, bởi vì thời gian qua ngoài việc học hành và đi cùng cái Thu ra tôi cũng chẳng quan tâm đến những thứ xung quanh cho lắm.

Cuộc thi hôm nay chúng nó phối hợp với nhau cũng ăn ý mà, nhất là mấy hành động thì thầm nhắc bài và vỗ tay ăn mừng với nhau. Nếu như chúng nó thực sự đến với nhau thì tôi sẽ có cảm giác gì nhỉ. Chắc là cũng sẽ không có cảm giác gì đặc biệt đâu, dù sao cũng là tôi tự lựa chọn buông tay mà, tôi gật gù tự tin là mình sẽ như thế.

Tôi liếc nhìn ra bên ngoài sân, chỗ mấy thanh niên và thầy đang tập trung khuân vác, Phúc rõ ràng là nhỏ con nhất trong số đó. Tôi thở hắt ra rồi tiếp tục quay lại đống bánh kẹo trên bàn. Một mình tôi làm cũng được, chẳng có gì to tát. Tôi tự vui vẻ rồi tiếp tục bóc kẹo bày ra đĩa.

"Ủa bạn kia đâu rồi?" Một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi.

"Đi rồi."

"À ừ.."

Trả lời xong tôi mới giật mình nghĩ lại. Giọng nói này? Tôi quay đầu ra sau nhìn thì không thấy người đó đâu, nhưng mùi hương thì vẫn còn vương lại. Đến lúc quay đầu lại định tiếp tục công việc thì giật bắn mình, rơi cả gói kẹo trên tay xuống. Vì người có mùi hương đó đang đứng bên cạnh tôi cầm một gói kẹo lên bóc ra.

"Để anh giúp em. Sắp tới giờ họp rồi." Anh ấy có một chất giọng vô cùng ấm áp và hơi trầm. Mùi thơm trên cơ thể lại còn giống.. bố tôi.

"Vâng.. vâng ạ.." Tôi lắp ba lắp bắp.

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy và gật đầu lia lịa, cảm giác mình thật là ngốc nghếch. Đôi bàn tay đẹp đẽ đó đang thoăn thoắt xếp từng chiếc kẹo lên đĩa, tôi bất giác nuốt nước bọt một cái, rồi nhìn xuống bàn tay của mình, quả là khác xa một trời một vực.

Đôi bàn tay đó đi trước, mỗi tay cầm một đĩa bánh kẹo, tôi cũng lon ton đi theo sau, bày đĩa bánh kẹo lên bàn. Đi thêm vài lượt nữa thì cũng hoàn thành nhiệm vụ. Cuộc họp cũng chuẩn bị được bắt đầu khi đội quân do thầy bí thư dẫn đầu cũng đã vận chuyển xong hệ thống loa đài và lắp đặt ổn thỏa.

Tôi vừa ngồi xuống chỗ đã bị cái Thu kéo xệch qua hỏi tội, "Sao mày lại đi cùng anh đẹp trai của tao?"

Cuối cùng anh cũng thành của nó rồi cơ đấy. Tôi nhịn cười tỏ vẻ nghiêm túc, "Tao bị gài bẫy đó chứ.."

"Ai gài bẫy mày?" Nó ngơ ngác hỏi lại.

Tôi ghé sát vào tai nó thì thầm, tỏ vẻ nghiêm trọng, "Cái Lan nó bỏ việc lại cho tao, bắt tao làm một mình, anh đẹp trai của mày tốt bụng nên làm giúp thôi."

"Xí." Nó lườm nguýt một cái rồi đẩy tôi ra, "Mày cẩn thận đấy." Trước khi quay mặt lên phía trước còn không quên buông lời đe dọa. Tôi chỉ đành đưa tay che miệng cười khúc khích. Đúng là bạn bè kiểu gì mà gặp trai đẹp một cái là nội bộ cũng lục đục ngay, tôi phải thật cảnh giác mới được, nếu không có ngày bị nó bóp cổ mất.

Cuộc họp chính thức bắt đầu. Những mầm non mới nhú của Đoàn Thanh niên vô cùng chăm chú nghe thầy bí thư phát biểu. Chỉ đến khi thầy tuyên bố liên hoan không khí mới trở nên vui vẻ và ồn ào. Thầy bí thư mở màn bằng một bài hát, sau đó quyết định mở luôn một trò chơi có "thưởng". Đó là ai xung phong lên hát đầu tiên, sau khi hát sẽ được thưởng quyền chỉ định bạn tiếp theo lên hát.

Thầy vừa hát xong, cả đám thanh niên phía dưới lại hồi hộp ngóng chờ ai sẽ là người bị thầy chỉ định, có đứa sợ quá còn gục đầu xuống cả gầm bàn để né tránh ánh mắt của thầy. Tôi không sợ, nhưng cũng chẳng muốn lên hát lắm.

"Sơn, lên hát một bài đi em."

Cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Thầy bí thư chỉ định anh phó bí thư lên hát là hợp lý quá rồi còn gì nữa. Anh ấy cũng chẳng có gì ngại ngùng cả. Tự tin đứng lên bục nhận micro từ tay thầy, phát biểu vài câu, "Là một Đoàn viên thanh niên, điều quan trọng là cần phải hăng hái, tự tin. Anh hy vọng sau khi anh hát xong, sẽ có bạn chủ động xung phong lên hát, chứ không cần anh phải chỉ điểm nữa."

Sau đó anh ấy hát một bài gì đó mà tôi không biết tên, cũng chưa từng nghe bao giờ. Có vẻ như là một bài hát ca ngợi tình yêu quê hương đất nước gì đó. Tôi nhớ mấy câu đầu là, "Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là hoa tôi sẽ là một đóa hướng dương.."

Hoa hướng dương thì tôi chưa được thấy ngoài đời thực, nhưng mà tôi nhớ câu này là vì có bồ câu trắng, mà nhà tôi thì nuôi cả một đàn bồ câu. Bố tôi còn dựng hẳn một cái nhà nhỏ trên một cái trụ tre cho chúng nó bay lên bay xuống, có khi không cẩn thận còn bị chúng nó làm một bãi lên đầu. Ngôn Tình Nữ Phụ

Các nữ thanh niên ngồi dưới chăm chú ngắm đóa hướng dương trước mặt. Chăm chú nhất có lẽ phải kể đến cái Thu, cái Lan và.. tôi. Ngay cả mấy bạn nữ hiền lành của lớp 8A mà cũng nhìn không chớp mắt thì các bạn cũng biết sức hấp dẫn của anh ấy thế nào rồi đấy.

Anh ấy hát xong, cả hội trường lại vỗ tay ầm ĩ, cái Thu còn quá khích đứng lên hú hét, tôi phải ngậm ngùi kéo áo nó xuống, một lúc sau nó mới bình tĩnh lại được. Phần tiếp sau đây mới là căng thẳng nè. Các thanh niên tự tin hăng hái đâu hết rồi, hãy cho anh thấy cánh tay của các bạn đi.

Tôi đang lo lắng cho sự thực là sẽ chẳng có ai giơ tay đâu, thế thì chắc anh ấy sẽ ngại ngùng lắm. Nhưng rất may mắn cuối cùng cánh tay nhiệt huyết đó cũng đã giơ lên. Chàng thanh niên hăng hái của tương lai đang nhanh nhẹn bước lên bục, cầm micro, tự tin giới thiệu, "Chào đồng chí bí thư, phó bí thư, và toàn thể các đồng chí.." Các đồng chí bên dưới vỗ tay nhiệt tình ủng hộ, "Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phúc, Đoàn viên đến từ chi Đoàn 8D.."