Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 59: Ân huệ




Sau mấy ngày tra tấn và bị nhốt lại, cuối cùng Nhã Tần cũng được thả. Lúc đầu cậu ta còn tính đi báo chuyện với Lam Khải Lương chỉ là không ngờ hóa ra đám người đó thả cậu ta ra vốn chỉ là nói suông mà thôi. Thật chất là giam lỏng cậu ta trong nhà. Lại qua được một vài ngày, không biết bọn họ nhận được điện thoại từ ai mà thả cậu ta ra. Kế đó thì cậu ta liền không chần chừ mà gọi điện cho Lam Khải Lương muốn hắn giúp mình đòi lại công bằng.

- Em…em không quen đám người đó, bọn họ hức…bọn họ nói là làm theo lời của ai đó…bọn họ nói cái gì…cái gì mà cậu Vĩnh…em em…

Giọng nói đầy sự hoảng loạn và lo lắng. Cứ như chỉ cần một chút kích động nhỏ Nhã Tần nhất định cũng sẽ không chống cự nổi. Nhưng Lam Khải Lương vẫn chẳng nói hay hành động gì. Hắn gõ tay lên trên vô lăng một cách hờ hệch. Giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm như ở nơi địa phủ bao trùm lấy cơ thể của Nhã Tần.

- Cậu có giấu giếm tôi chuyện gì hay không?

Đây là cơ hội cuối cùng Lam Khải Lương dành cho cậu ta. Nếu cậu ta nói ra sự thật với hắn. Hắn ít nhiều cũng sẽ không làm khó dễ cậu ta. Dẫu sao bọn họ cũng từng có một đoạn thời gian với nhau. Cũng là hắn kéo cậu ta làm người thay thế cho người hắn yêu.

Nhưng mà đợi mãi vẫn chẳng thấy Nhã Tần thành thật. Cậu ta chỉ lộ ra một vẻ mặt ngơ ngác oan uổng không hiểu gì. Điều này lại vô tình làm cho sự thất vọng trong lòng Lam Khải Lương tăng vọt.

Ngu ngốc!

- Anh…anh Lương có phải…có phải anh nghe ai đó nói bậy hay không? Em…em

Nhã Tần lo lắng siết chặt hai ngón tay của mình. Quả nhiên Lam Khải Lương lúc này rất kỳ lạ. Nếu là ngày thường, hắn đã không ngừng ngại đứng về phía cậu ta rồi. Dẫu cho có là không yêu đi nữa thì dù sao cậu ta trên danh nghĩa cũng là người của hắn. Một kẻ trọng sỉ diện như vậy làm sao có thể trơ mắt nhìn người của bản thân chịu thiệt thòi?

Đang còn xoay mồng trong mớ suy nghĩ lo âu thì Lam Khải Lương đã gián xuống Nhã Tần một đòn chí mạng.

- Cậu bắt cóc anh em của An Hòa sau đó bị người ta bắt cóc ngược lại, cái này gọi là gì đây?

Sắc mặt cùa Nhã Tần cứng đơ lại. Mạch máu như bị tắc nghẽn. Hai vai cậu ta run lên. Ánh mắt không dám tin tưởng mà nhìn về phía Lam Khải Lương.

Anh ta…anh ta vậy mà biết toàn bộ sự thật? Nếu như vậy…nếu như vậy thì hôm nay cậu ta…



Nhã Tần không ngăn được mà cảm thấy run lên trong lòng. Cách làm việc của Lam Khải Lương luôn là vô tình độc đoán. Cậu ta làm ra chuyện này cũng đã tính là phản bội lại hắn. Chắc chắn…chắc chắn hắn sẽ không để yên cho cậu ta…

- Anh…em…em thật sự hức…thật sự không cố ý đâu! Là do. Là do…là do em thật sự, thật sự yêu anh cho nên là…cho nên là…

Nhã Tần hai mắt ướt đẫm bụm chặt miệng lại. Bây giờ cậu ta chỉ có thể tỏ ra càng đáng thuơng càng tốt. Nhưng dầu vậy nó vẫn chẳng ăn nhầm gì với kẻ họ Lương kia. Hắn vẫn chẳng để tâm đến bộ dạng của con người trước mặt. Tâm trí hắn lúc này chỉ nhớ đến một tên ngốc mà thôi. Lúc đó…An Hòa chắc chắn đau lắm…

- Anh…em em xin lỗi! Em chỉ vì quá yêu anh mà thôi! Sau này hức…sau này em nhất định sẽ không làm như vậy nữa anh…

- Cậu nghĩ bản thân còn cơ hội sao?

Lam Khải Lương lạnh lùng nhìn Nhã Tần khiến cậu ta không thể nói thêm từ gì. Nhã Tần thật sự không ngờ cậu ta đã tính sai một bước. Nhìn thái độ của Lam Khải Lương đã đủ thấy người tên An Hòa kia có vị trí thế nào trong lòng hân. Cậu ta thật sự quá ngu rồi! Cứ tưởng rằng đó chỉ là một tình cảm nhất thời mà thôi. Thật không ngờ…thật không ngờ…

- Gửi hình ảnh cho gia đình tôi, muốn uy hiếp tôi? Nhã Tần cách làm việc của tôi cậu không lạ gì. Tôi ghét nhất là những kẻ phản bội và lừa gạt mình. Tỗi cho cậu thời gian là ba ngày để cút khỏi mắt tôi! Nếu cậu dám xuất hiện hoặc gây tổn hại cho An Hòa một lần nữa thì Lam Khải Lương tôi nhất định sẽ không để cậu yên đâu!

Lần đầu tiên Lam Khải Lương nói nhiều như vậy với cậu ta. Nhưng nó lại chẳng khiến Nhã Tần vui vẻ gì mà ngược lại càng khiến cậu ta cảm thấy bản thân có bao nhiêu phần ngu ngốc. Cậu ta rõ hơn ai hết Lam Khải Lương nói được làm được. Sau tất cả, cậu ta lại thua và thất bại đến một cách nhục nhã…



Trở về căn hộ của mình. Lam Khải Lương cứ thế nhốt mình vào trong phòng không gặp ai.

Hắn thả mình trên giường. Ánh mắt nhìn lên trần nhà một cách mơ hồ mông lung. Tại sao…trong lòng hắn lại khó chịu như vậy? Nhớ đến tên ngốc họ Vĩnh kia là tâm can hắn cứ thế rối bời? Cậu đi rồi không phải là tốt lắm hay sao? Hắn…không cần phải cưới cậu nữa rồi…vậy mà cớ gì lại khó chịu đến thế?

Lam Khải Lương không biết cũng không còn rõ chính mình. Từ bao giờ mà An Hòa đã chiếm cứ trong lòng hắn một vị trí nhất định? Từ bao giờ mà cho dù có cố gắng lừa dối bản thân hắn vẫn không ngăn được những suy nghĩ về cậu…rốt cuộc là từ bao giờ…