Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 38: Bi kịch của quá khứ (2)




Năm đó, A An giống như một đóa hướng dương vậy. Rực rỡ và luôn rạng ngời dưới ánh ban mai óng ánh. Chỉ là hướng dương thì sẽ luôn hướng về phía mặt trời. Và mặt trời khi đó trong lòng cậu không ai khác chính là em trai nuôi - Điệp Sâm của mình.

Bà còn nhớ, cái ngày A An nói rằng sẽ tỏ tình với Điệp Sâm bà còn trêu chọc cậu rất nhiều. Nói rằng nếu bị từ chối chắc cậu sẽ khóc chết mất.

Lúc đó bà cứ ngỡ đó chỉ là một câu đùa vu vơ. Nhưng không ngờ chuyển biển sau đó lại còn tồi tệ hơn cả thế…



Nhiều năm về trước…

- Không biết tên ngốc đó có thành công không nữa…

Lương Kỳ lẩm ba lẩm bấm. Ánh mắt không ngừng hướng tới cái điện thoại đang đặt trên bàn. Trong mắt là sự chờ mong, háo hức và có chút lo lắng.

- Em làm gì mà cứ nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm vậy?

Lam Khải Nhân đưa cho người yêu cây kem ngọt rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi. Từ nãy đến giờ đi chơi với nhau mà anh cứ thấy tâm trí Lương Kỳ đang ở chốn nào không biết.

- Hmmm, thì còn ai ngoài tên ngốc họ Điệp kia chứ! Chậc, mà…chắc không sao! Dù gì mắt nhìn của em luôn tốt mà!



Lương Kỳ xua xua tay tỏ vẻ không có gì. Cô nhìn ra được Điệp Sâm có tình cảm với A An, do đó cô nghĩ phần trăm tỏ tình thành công của cậu sẽ rất cao. Chỉ là không hiểu sao trong lòng vẫn có chút lo lắng kỳ lạ…

Hoặc cũng có thể là do cô nghĩ nhiều mà thôi. Ừ, có lẽ là vậy đi…

Cứ thế Lương Kỳ bỏ phắt chuyện suy nghĩ của mình sang một bên. Sau đó cùng người yêu vui vẻ hẹn hò với nhau. Dầu sao cô cũng có niềm tin vào Điệp Sâm và đôi mắt của mình. Chỉ là cô không ngờ, dù có nhìn rõ cỡ nào cũng không thể nhìn được kết cục đau thương ấy…



Mấy ngày sau đó, chẳng hiểu vì nguyên do gì mà A An không đi học. Thậm chí gọi điện đến còn không được. Nhiều lần cô có ghé sang nhà hỏi thì bảo vệ đều nói cậu đang bệnh. Mà bệnh này tạm thời không thể gặp mặt người ta. Lúc đầu cô cũng không nghi ngờ lắm. Cô cứ cho là chắc cậu không muốn mình lo lắng nên mới không nói cho mình biết. Do đó cô cũng không nghĩ nhiều mà nhắn tin thăm hỏi sức khỏe của cậu. Chỉ là thêm mấy ngày sau nữa. Cô lại nhận được một tin nhắn của cậu. Ấy vậy mà tin nhắn đó lại khiến cô cảm thấy sốc không thôi.

Lương Kỳ còn nhớ rõ, khi bản thân vừa mới ăn cơm xong chuẩn bị làm bài tập thì bất chợt có một tin nhắn gửi đến. Khi mở tin nhắn lên thấy số là của cậu bạn mình liền cảm thấy vui vẻ, nhưng mà chưa vui được bao lâu thì không ngờ…nội dung tin nhắn lại khiến cô không khỏi sợ đến xanh mặt.

“Kỳ Kỳ, làm ơn cứu tao với! Tao thật sự…thật sự không muốn ở đây nữa! Ở đây đáng sợ lắm! Mày cứu tao với!”

Kế đó là những hình ảnh được cậu chụp qua. Từ những hình ảnh đó dễ dàng đoán ra cậu bị nhốt trong một căn phòng kín. Mà điều đặc biệt hơn là những dòng chữ được ghi trên đó lại là những dòng chữ khiến cô không khỏi khiếp sợ.

‘Tỉnh lại đi! Gay là bệnh!’

‘Cậu không phải là đồng tính!’

‘Căn bệnh nào cũng sẽ có thể chữa, đồng tính cũng vậy!’



Những dòng chữ không ngừng được lặp đi lặp lại khắp cả bức tường dài khiến cô không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vội vã nhấn vào số máy của cậu nhưng tiếc thay chỉ nhận lại những tiếng tút tút đau lòng.

Hết cách, cô đành nhờ sự giúp đỡ của bạn trai là Lam Khải Nhân. Bởi lẽ hôm nay gia đình anh ấy có một buổi tiệc với các tập đoàn nổi tiếng, mà một trong số đó là nhà họ Điệp của A An.

Vì thế cô nhắn cho anh một tin nhắn. Nhờ anh giúp mình cầm chân vợ chồng họ Điệp lại. Sau đó phóng xe đi đến địa chỉ mà A An gửi đến cho mình.

Trên đường đi, cô không ngừng cầu nguyện trong lòng. Bởi lẽ lúc hình ảnh được gửi qua, cô thấy được…trên tấm ga giường của cậu là máu…là máu đang không ngừng chảy!!

"Tên ngốc này, đừng có chuyện gì đó!’



Bàng hoàng nhìn địa điểm trước mặt mình. Trong cổ họng Lương Kỳ như bị nghẹn lại vậy. Bệnh viện tâm thần? Tại sao A An lại ở trong đây chứ? Cậu ấy rõ ràng rất bình thường cơ mà?

Không ngăn nỗi sự mất bình tĩnh. Cô vội vã lao nhanh vào bệnh viện sau đó tìm hỏi tên của cậu. Nhưng có vẻ như những người ở đây không muốn cho cô biết về sự tồn tại của cậu nên cứ luôn miệng phủ định rằng cậu không hề ở đây, ở đây chẳng có ai tên giống cậu cả. Không còn cách nào khác. Cô giật phăng cuốn sổ của người kia. Sau đó đứng cách xa ra mà cảnh cáo những kẻ trước mặt.

- Các người chắc hẳn biết rõ tôi là ai! Do đó đừng có mà đụng đến tôi! Nếu không, cái bệnh viện này cũng không cần mở nữa!

Cô hiểu rõ gia thế và địa vị của chính bản thân mình. Do đó cô mới dùng nó trong trường hợp nguy cấp như vậy. Quả nhiên sau khi nghe xong, ánh mắt cảu các vị bác sĩ, y tá và cả bảo về đều khẽ động một cái. Bởi họ thừa hiểu bản thân sẽ không thể nào đấu lại với gia thế của cô được.