Hạnh Phúc Của Em

Chương 79




- anh bước ra khỏi phòng tôi! Ai cho phép anh vào đây? anh mặt dày từ khi nào vậy? (Sa Sa vội vàng dừng lại lời nói của mình, sợ rằng với bản tính của hắn thì hắn sẽ không chịu bị xúc phạm như vậy)

Nhưng không ngờ, vì muốn mang Sa Sa trở về bên hắn, hắn đã trở nên vô cùng dịu dàng, bản chất lạnh lùng cũng giãm đi ít nhiều. Sau khi nghe cô nói, thay vì đùng đùng nổi giận, hắn bỗng nhiên đứng dậy ôm bụng cười trước mặt cô

- sao em biết hay vậy? ồ... thì ra em cũng quan tâm anh đó chứ! đúng là anh mặt dày thật (hắn liên tục gật đầu)

Đây có phải là Khải Hoàng Ân cô từng biết tới không? Chính mắt cô nhìn thấy hành động và lời nói của hắn nhưng vẫn chưa thể tin được. Hắn thay đổi nhanh chóng quá, tại sao hắn lại xuất hiện trong hoàn cảnh như thế này...

- anh đi ra đi. Tôi không cần biết (Sa Sa cố đẩy Hoàng Ân ra ngoài cánh cửa)

Không muốn cô phải khó xử, hắn tự nguyện bước ra, trước khi cho phép cô đóng cánh cửa này lại, hắn có vài lời dặn dò với ánh mắt nghiêm trọng

- những gì lúc nảy anh nói.... đều là sự thật! Thời gian qua mọi thứ đã vồ dập 2 chúng ta quá nhiều rồi. Em ngũ ngon, nhớ uống thuốc, đắp chăn kĩ vào....

- tôi không phải con nít, anh về được rồi

Sa Sa đóng sầm cánh cửa lại, cô ngồi tại đó. Đầu óc trống rỗng, hiện giờ ngoài những gì mà hắn đã nói lúc nãy, cô chẳng còn kiên định nghĩ đến việc khác. Lời hắn nói có phải là sự thật hay không? Mọi thứ cứ mong lung như 1 trò đùa, dày vò cô hết lần này đến lần khác: người cô yêu chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của cô, còn người yêu cô ngàn lần cô vứt bỏ..... Cô thấy có lỗi với Chí Dĩnh - người hi sinh mọi thứ tốt đẹp nhất cho cô, anh ấy sẳn sàng bỏ cả sự nghiệp tươi sáng của mình để đưa cô sang Pháp trốn tránh thứ gọi là tình yêu, anh ấy chấp nhận những quá khứ cay đắng cô từng trải chỉ mong 1 lần cô mở lòng đón nhận, nhưng tất cả.... cô lại phụ lòng anh ấy

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở bên này, Chí Dĩnh với một nỗi lòng không nguôi ngoai. Anh nghĩ mình nên đi xin lỗi cô vì đã lỡ  lời, nói những điều không nên nói. Chí Dĩnh đến gõ cửa phòng Sa Sa nhưng không thấy trả lời, anh định bỏ cuộc quay về phòng thì nhìn thấy chiếc điện thoại cùng lá thư

"Cám ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ em vượt hết mọi khó khăn, đã dìu em đi mặc dù con đường đó khá vất vả và gian nan. Đến tận bây giờ, em nhủ lòng mình lại, em cảm thấy em còn nợ anh 1 lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã không thể mở lòng để đón nhận anh như những gì em từng nghĩ rằng mình sẽ cố gắng để tiếp tục. Có thể sau này chúng ta sẽ gặp nhau trên đoạn đường nào đó nữa, mong anh đừng chạy đến và nhận ra em! hãy tìm một người con gái thật tốt, thật xứng đáng với anh - Sa Sa" 

Cô ấy không mang theo chiếc điện thoại anh tặng để rời khỏi đây? Sa Sa ngốc thật, đến phút này rồi vẫn luôn nhận phần thiệt thòi về mình! Luôn nghĩ đến người khác mặc dù trong người cô ấy không chút gì hạnh phúc

- em nghĩ anh làm được chứ? Điều em rất muốn là đây sao Sa Sa?(Chí Dĩnh nắm chặt tờ giấy trong tay, hình như mắt anh đang rưng rưng giọt lệ)

Nước mắt của người đàn ông, tuy khó thấy nhưng lại dễ dàng rơi vì người mà họ yêu thương nhất và Chí Dĩnh không ngoại lệ. Thân hình cao to vạm vỡ ấy bỗng dưng nhỏ bé giữa gian phòng rộng lớn. Phải chi ngay từ đầu anh đừng gặp cô, phải chi lúc đó người để lại ấn tượng sâu sắc cho anh cũng đừng là cô