Hạnh Phúc Của Em - Tran Thi Thanh Thao

Chương 80




Cô thấy Lan Anh chưa thức dậy cùng Hữu Minh tính hỏi nhưng thấy thôi không hỏi nữa,ăn xong cô đi ra phòng khách ngồi đợi, vì lúc đến cô không mang gì lên lúc về cũng không có gì cần phải thu dọn, cô ra ngồi đợi mọi người,vừa ngồi xuống đã thấy anh đi ra trên tay còn cầm hai ly cafe, anh ngồi xuống cạnh cô.

- Cà fe của em nè.

- Dạ,cám ơn anh.

Anh ngồi gần cô ôm eo cô và nói:

- Mấy hôm này anh sẽ rất bận không qua với em được, em không được buồn anh nghe chưa, còn nếu nhớ thì đến công ty kiếm anh.

- Xiii,anh cứ lo công việc đi, nào rảnh em đến công ty anh coi,sẵn xem có bóng hồng nào bên cạnh không.

- Được,anh đợi em đến.

Hai người nói chuyện một hồi thì mọi người cũng ăn xong đi ra, Hữu Minh cũng đang mang đồ ăn về phòng cho Lan Anh,thấy vậy cô gọi lại:

- Hữu Minh!

- Chị dâu gọi em có gì không?

- Không có gì,chỉ là chút Lan Anh thức nói tụi chị có việc về trước,có gì hai người về sau nhé.



- Dạ,chuyện này em sẽ nói với em ấy.

- Ừ.

Thấy cũng không còn gì anh kêu Dũng lấy xe ra,Đăng Khoa thì đi cùng vợ chồng Công Mạnh, vậy là mọi người cùng ra xe đi về thành phố.Tạm biệt nhau ở trước cửa,cô đi vào nhà kêu chị Hằng giúp việc ra bê thùng cá vào nhà, còn cô đi về phòng nằm tiếp. Vừa chui lẻn giường là cô đánh một giấc tới trưa, nếu không phải em trai cô gõ cửa đánh thức, chắc cô đánh một giấc tới chiều luôn cho đã.

- Chị hai,dậy đi chứ, về nhà là ngủ nướng là sao, khét lẹt rồi đó.

- Đi học về không về phòng thay đồ đi,sao đã muốn ăn đòn rồi, qua phá chị là sao hả

Cô vừa ra mở cửa vừa quát cậu em trai Thanh Phong của mình. Cửa vừa mở ra cô chưa kịp túm thì em cô đã chạy xuống nhà vừa nói vọng lại:

- Mẹ nói em lên gọi chị xuống ăn đó chứ, chứ em đâu rảnh kêu chị.

- Coi như em chạy nhanh, nói mẹ chị rửa mặt rồi xuống liền.

Cô quay lại phòng rửa mặt cho tỉnh táo rồi cột tóc cao lên,nhìn trong gương thấy không có gì cô mới đi ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà. Lúc này dưới phòng ba mẹ và em trai đã ngồi trên bàn ăn,bên cạnh còn có mẹ chồng tương lai của cô nữa,thấy cô xuống bà Mai đã kéo cô lại ngồi chỗ gần mình bà hỏi:

- Đi chơi mới về mệt hả con.



- Dạ cũng hơi mệt nên con lên nằm hồi ngủ không hay, không biết bác qua, bác không giận con chứ.

- Sao lại còn gọi bác nữa con phải tập gọi mẹ cho quen được rồi. Nãy Duy nó nói mẹ rồi,cho nên mẹ mới qua đây với mẹ con bàn cho xong chuyện nè.

Mẹ cô cũng hỏi cô:

- Vậy là con đồng ý rồi đúng không?

- Dạ, con đồng ý, ba mẹ cứ làm đi nhưng mà một tháng rưỡi nữa tổ chức đám có gần quá không.

- Không gần,mẹ còn muốn nhanh hơn nữa cơ, nếu được mẹ muốn mai rước con về nhà luôn kìa. Bà Tuyết Mai cướp lời cô.

Thấy con gái đồng ý cưới,cả ba người thỏ phsof nhẹ nhõm, ba cô từ lúc nghe cô đồng ý,ông cười không ngớt miệng,, nhìn là biết ba mẹ cô rất là vui khi quyết định này của cô, chỉ có Thanh Phong em trai cô là nhìn cô buồn, thấy vậy cô hỏi em mình:

- Chị lấy chồng đáng nhẽ em phải vui mừng nhất mới đúng chứ, sao mặt em nhìn như mất sổ hụi vậy.

- Ai nói em buồn,em vui quá mà không biết diễn tả sao cho hợp lý thôi nhé.

- Chỉ giỏi già mồm nói phét.

- Em không thèm so đo với chị làm gì cho mệt hơi.