Hạnh Phúc Có Thuộc Về Em?

Chương 14




Tháng 5 thời tiết Hà Nội nắng nóng.

Thiên Băng chưa quen với cái nóng nực nơi này, hôm qua vừa đặt chân xuống sân bay cô đã phải mất mấy tiếng đồng hồ đi bộ mới tìm được nhà trọ nhỏ ở trong ngõ.

Phòng trọ cô thuê không to bằng nửa phòng ngủ trước kia của cô nhưng nó khá sạch sẽ bà chủ cũng rất tốt khi cho cô chịu nửa tiền cọc thuê phòng.

Yên tâm được nơi ở giờ còn phải lo tiền học và chi tiêu nữa.

Giờ cuộc sống của cô không còn người phục vụ tận nơi chiều chuộng như một tiểu thư nữa.

Thiên Băng phải xin việc làm thêm tại một quán cà phê cách phòng trọ cô 30 phút đi bộ.

Cô cũng đã nộp hồ sơ tại trường THPT Hoa Viên, không biết phải may mắn hay không ngôi trường này cách phòng cô không xa có thể đi bộ được. Tiền học phí không phải rẻ nhưng cũng không quá đắt cô có thể đi làm thêm trang trải được.

Ngày hôm nay là một ngày mệt mỏi với Thiên Băng.

Về đến nhà cô nằm vật xuống giường mặc cho cái bụng đang sôi lên vì đói giờ cô không còn chút sức lực nào nữa, việc học và làm thêm đã tạm ổn giờ cô không biết mình có thể chịu đựng được những ngày tiếp theo không.

Cô ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi.

"Thiên Băng cẩn thận.. Bùm tiếng xe đâm vào vách đá người cô toàn là máu những giọt máu từ cơ thể mẹ chảy xuống người cô"

"Bố mẹ.."



Thiên Băng bật dậy người cô lạnh toát nước mặt cô tự dưng chảy xuống sau vụ tai nạn đó luôn khiến cô bị ám ảnh.

Nhìn quanh căn phòng một màu tối om lạnh lẽo Thiên Băng thu mình lại góc giường cô run lên bần bật tiếng gió rít qua cánh cửa càng làm cô sợ hơn không giám thở mạnh cứ ngồi im như vậy hồi lâu

– "Thiên Băng à có việc gì không cháu"

Giọng bà chủ làm Thiên Băng giật mình tỉnh lại nãy giờ cô không kiểu sao mình lại như vậy bình tĩnh cô đứng dậy bật đèn đi ra mở cửa.

– "Có việc gì không ạ"

– "Nãy thấy cháu la lớn ta tưởng có việc gì vậy cháu có sao không"

Cô lắc đầu bà chủ thật sự rất tốt không hiểu sao cô thấy ấm áp khi được bà hỏi thăm nhưng cô vẫn không thể thoải mái vui vẻ nói chuyện như Thiên Băng trước kia được.

Bà Thu nhìn Thiên Băng một lúc song quay đi "có lẽ con bé đã gặp phải chuyện gì".

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học dậy sớm chuẩn bị cô không muốn ngày đầu đi học sẽ phải đi muộn cô còn phải đi tìm lớp nữa.

Trước kia ở Minh Viễn học sinh được ăn mặc tự do nên cô cũng nghĩ Hoa Viên như vậy mặc một chiếc áo phông màu đen với quần bò có hơi rách nhẹ đi đôi dày cao cổ màu trắng nhìn dáng vẻ của Thiên Băng bây giờ cô xinh đẹp một cách cá tính và lạnh lùng.

Chính cô cúng không biết sao mình lại thay đổi nhiều đến thế khi nhìn vào gương, giờ đậy con người luôn vui vẻ hòa đồng một Thiên Băng hồn nhiên như đứa trẻ không còn nữa.

Thế cũng tốt thà không quen biết ai thà một mình vẫn tốt hơn cô không muốn mình lại bị phản bội thêm lần nào nữa cô rất sợ cảm giác mất đi những thứ quan trọng nhất với mình.

Sáng sớm mặt trời đã chiếu những tia nắng nhẹ nhàng, không khí rất rễ chịu đeo tai nghe thả mình vào cảnh vật nơi đây.



Không nghĩ chuyện gì mặc cho mọi thứ diễn ra không biết từ bao giờ cô thích một mình như vậy.

Kít..

Một chiếc moto phanh gấp trước mặt cô chưa kịp hiểu chuyện gì giật mình lùi lại vài bước không cẩn thận cô vấp phải hòn đá ven đường Thiên Băng ngã về phía sau tay cô chảy máu vì chống xuống mặt đường đau nhói.

Nhấc tay lên lau bỏ những viên sỏi nhỏ bám vào vết thương cắn chặt môi để không kêu lên.

– "Cô mù à sang đường không nhìn muốn hại chết người à"

Thiên Băng không để ý đến anh ta cô đứng dậy khó khăn quay đi giờ cô sắp muộn rồi không nên lôi co với tên điên ấy.

– "Mù còn điếc"

Tiếng nói của anh ta không lớn nhưng cô có thể nghe thấy quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn rồi Thiên Băng quay người đi

"Cô không để ý sang đường là cô sai nhưng anh ta phóng nhanh đâm phải cô nếu anh ta không rở giọng ý thì có lẽ cô đã miễn cưỡng xin lỗi hắn"

"Người con gái đó rất quen"

Thiên Vũ vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Thiên Băng bỗng dưng vụ tai tạn năm xưa hiện về trước mắt anh "người con gái xinh đẹp như thiên thần nhưng máu dính đầy trên chiếc váy trắng cô, lúc cô khóc chạy theo van xin" nhìn cô thật đáng thương hình ảnh đó cứ bám theo anh mãi.

Điều ân hận làm cho anh day dứt đến bây giờ là anh không đủ dũng khí dừng xe lại đối mặt với chuyện khi ấy.