Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 6: Tiếp tục mỉm cười




Cả đêm không ngủ, Lạc Ngọc Thiên ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng đau thắt lại, mà đầu não của cậu lúc này chỉ cũng chỉ toàn xoay quanh hình ảnh Hạ Khiêm, người đang ở phòng bên cạnh.

Ngọc Thiên biết rất rõ người ngoài khi nhìn vào sẽ nói cậu là cái đồ không ra gì, là cái thứ không biết thân phận đi yêu con trai của Lạc gia, là kẻ đi dành tình cảm với một người con gái. Cũng là tên mặt dày đến độ bị Hạ Khiêm ghét vẫn cứng đầu bám theo.... Là thứ vô liêm sĩ, rẻ mạt đến không thể chán ghét hơn.

Những lời nói, hành động xa lánh cậu đã nhận nhiều rồi. Nhưng thật ra, cảm giác đó không hề đau bằng cảm giác Hạ Khiêm lạnh lùng với cậu.

Ngọc Thiên biết anh chán ghét đồng tính, anh ghét cậu, ghét luôn cả những thứ cậu chạm vào. Nhưng đối với Ngọc Thiên, Hạ Khiêm dường như chiếm một vị trí rất quan trọng trong tim. Vị trí ấy to lớn đến nổi, dù cậu có mỏi mệt đến dường nào cũng không thể dọn nó đi được.

Nhờ có Hạ Khiêm, Ngọc Thiên trở nên mạnh mẽ hơn, nhờ có anh cậu mới thể hiện được tình cảm của mình. Và cũng nhờ có anh, Ngọc Thiên mới không còn bệnh sợ đám đông nữa.

Đi sau những cái lợi đó, còn là những hậu quả mà Ngọc Thiên không hề hay biết, đó chính là tình yêu cậu trao cho Hạ Khiêm, cái nhận lại chính là tổn thương, là những giọt nước mắt hàng ngày, Ngọc Thiên cũng không thể cười một cách vô tư như khi còn nhỏ nữa.... Vết thương lại chồng chất vết thương.

Lạc Ngọc Thiên suy nghĩ miên man cả đêm, nhìn lại những gì mình đã làm vì Hạ Khiêm mà trong lòng tự cười khẩy, tự nói trong lòng.

- Tự cậu làm, cậu sẽ chịu. Mặc cho người ta mắng chửi như thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn. Đối với tình yêu dành cho Hạ Khiêm, cậu không thể nào buông bỏ được. Cậu sẽ theo đuổi đến cùng, dù biết phần trăm thành công là rất ít.... Cái Ngọc Thiên hy vọng là lúc cậu mệt mỏi, không thể chạy nổi nữa. Hạ Khiêm sẽ quay lại nhìn cậu một chút thôi, không cần chạy lại cũng được... Chỉ một chút như vậy thôi là đủ rồi.

Ngọc Thiên tự xốc lại tinh thần cho mình, bình minh đã lên...tia nắng mặt trời khẽ chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi đến khuôn mặt gầy yếu, buồn rầu của cậu.... Cả đêm không ngủ, đôi mắt cay xè đến không chịu được. Cậu phải nằm thêm một lúc nữa rồi mới có thể gượng người ngồi dậy.

- Đã sáu giờ sáng rồi.

Lạc Ngọc Thiên nhìn đồng hồ treo trên đầu giường, rồi tự nói một mình. Cậu chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ tủ quần áo có gương soi, tự nhìn mình trong gương một lần nữa.

Những vết bầm phải hơn một tuần mới có thể tan, khuôn mặt sưng húp. Cộng với thân thể chỗ nào cũng đau, Ngọc Thiên thở dài nghĩ.

- Xem ra hôm nay không thể đi học được rồi. Nhưng mà cũng phải tranh thủ xuống nấu một chút đồ ăn cho anh hai mang theo, dạ dày anh ấy không tốt.

Ngọc Thiên dù biết có làm cơm hàng trăm lần thì Hạ Khiêm cũng sẽ không lấy, nhưng đó chính là cách cậu thể hiện tình cảm của mình... Ngày ngày tự nấu toàn món ngon cho Hạ Khiêm, sau đó cũng tự mang theo tâm trạng đau buồn mà ăn hết hộp cơm đó. Có lẽ, nên gọi Ngọc Thiên là kẻ ngu ngốc trong tình yêu.

Vệ sinh cá nhân, sau đó thì thay đồ... Chăm sóc vết thương hết gần một tiếng đồng hồ, lúc Ngọc Thiên đi xuống nhà thì đã thấy bác quản gia Di cùng người làm bắt đầu công việc hàng ngày.

Quản gia Di nhìn thấy Ngọc Thiên đi xuống, liền ôn nhu nhẹ giọng hỏi.

- A Thiên hôm nay vẫn dậy sớm nhỉ. Nhưng nhìn tình trạng vết thương của con, có lẽ nên nghỉ ngươi một ngày ở nhà cho khỏe đi. Đừng đi học nữa.

- Hôm nay con cũng định nghỉ học, cho nên bác cứ yên tâm nha. Bây giờ con phải vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho anh hai, để khi anh ấy đi học còn mang theo.

Bà Di khựng người nhìn đứa nhỏ trước mặt lúc nào cũng giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, vì người mình yêu mà bất chấp mọi lời dị nghĩ của xã hội, cứng đầu không nghe lời ai khiến bà cảm thấy vừa thương vừa giận, ánh mắt của Ngọc Thiên đều là quyết tâm làm cho lời nói của quản gia có chút ngập ngừng.

- A Thiên... Th...thật ra...cậu hai đã đi đón bạn gái lúc sáu giờ rồi... Con đừng làm gì cho tốn công cả.

Ngọc Thiên vừa nghe đến đây, ánh mắt sững sờ một lúc không thể nói lên lời, quản gia Di tiếp tục nói.

- Ngọc Thiên, con nghe lời ta đừng cứng đầu nữa được không ? Buông bỏ để hạnh phúc, con cứ cố chấp như vậy .... Lòng lại càng đâu thêm thôi.

- Bác Di...được rồi, con hiểu mà...con hiểu mà. Để con làm cơm, một lát đem đến cho anh ấy cũng được.

Bà Di định nói thêm gì đó, nhưng Ngọc Thiên lại tránh né, lách người đi xuống nhà bếp như thường lệ chuẩn bị bữa ăn cho Hạ Khiêm như thể chưa từng nghe thấy lời nói của bà ....

Đối với cậu, đây là hành động duy nhất để cậu có thể gọi là chăm sóc cho anh...nhưng đối với người ngoài Lạc Ngọc Thiên không khác gì một tên mặt dày đáng ghét cả.

Mà bác quản gia nhìn thằng nhóc cứng đầu này, cũng đành thở dài lắc đầu nói.

- Đứa bé ngốc. Con cứ như vậy, người ta lại càng khinh thường con thêm thôi.

-----**----

Sì boi chương sau

- Hạ Khiêm....cẩn thận

Choang.

Tiếng nói vừa dứt, Hạ Khiêm ngã ra sang nền đất bên cạnh ... Mà tại chỗ Ngọc Thiên nằm, là một vũng máu.