Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 54: Khởi đầu của hai người




Lạc Ngọc Thiên cuối cùng cũng đã từ chối Phi Long, cậu thừa biết dù là về tình hay về lí trí trong đầu cậu vốn dĩ cũng chỉ có thể nghĩ đến Hạ Khiêm.

Không phải là cậu không dứt khoát được, chỉ là mỗi lần cậu muốn đi người ấy lại tìm đến. Dần dần cậu phát hiện ra, dẫu là che giấu đi bằng vẻ bề ngoài thì bên trong cậu vẫn luôn có Hạ Khiêm.

Mà Hạ Khiêm cũng chẳng phải kẻ ngốc, nghe mấy lời Ngọc Thiên nói vừa rồi hắn cũng thừa hiểu cậu từ chối Phi Long vì ai rồi.

Lạc Hạ Khiêm nhìn Ngọc Thiên, trái tin hắn đập dồn dập như tiếng trống liên hồi vậy. Hắn kìm không được mà hỏi cậu.

" Là vì anh đúng không ? Vì anh nên em mới từ chối Phi Long ?"

Ngọc Thiên hai tay xoa vào nhau, gò má cũng nóng dần lên. Cậu không biết mình làm vậy có đúng hay không, chỉ là trong lòng Ngọc Thiên cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cậu nhìn hắn, thẳng thắn trả lời.

" Em không làm điều này vì anh. Em cảm thấy không nên lừa dối tình cảm của một người nào đó thôi. Bởi vì nếu em cho người ta cơ hội nhưng em không yêu người ấy... Chẳng qua loại tình cảm đó không khác gì một con dao chí mạng cả. Em không muốn Phi Long giống em, phải khổ sở đau buồn trong chuyện tình cảm."

Lời Ngọc Thiên nói hắn hiểu rõ, vốn dĩ người như cậu luôn nghĩ cho người khác. Ngọc Thiên luôn nghĩ Phi Long giống mình, yêu hết lòng hết dạ nhưng lại không đáp được gì. Để rồi kết quả lại là người đến sau sẽ luôn chịu nhiều thiệt thòi.

Lạc Hạ Khiêm quyết tâm lần này nắm chắc lấy tay Ngọc Thiên, hắn nhất định sẽ không buông cậu ra. Dẫu cho sau này thế nào, hắn biết rằng ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng của mình.

" Ngọc Thiên! Anh biết rằng mình có lỗi với em nhiều. Là anh phụ tình em, cũng là anh đối xử với em không tốt. Nhưng mà hiện tại anh hối hận rồi, cũng nhận ra mình có tình cảm với em rồi. Ngọc Thiên, nếu em đã từ chối người mình không yêu... Vậy em có thể mở lòng với anh được không ? Một người mà em rất yêu nhưng cũng mang cho em nhiều tổn thương ?"

Người đang tỏ tình với cậu chính là Lạc Hạ Khiêm, một người cậu đã dùng rất nhiều năm để theo đuổi. Một người có rất nhiều người muốn được đi bên cạnh. Cũng là một người duy nhất khiến Ngọc Thiên khóc thể quên được.

Nếu khóc để có thể quên được hắn, cậu nhất định sẽ làm. Nhưng mà, cậu khóc nhiều rồi cũng không thể quên được.

Nếu cậu buông tay để không bị đau khổ, vậy thì cậu cũng chẳng làm được.

Đối với Ngọc Thiên, bức tường lí trí và phòng thủ dành cho Hạ Khiêm dường như rất là yếu ớt. Chỉ cần là hắn, dẫu cho hạnh phúc có cách xa tầm tay, cậu cũng sẽ cố gắng nắm bắt từng chút một. Thà thu hẹp khoảng cách đến hạnh phúc, còn hơn là mất đi hạnh phúc mãi mãi.

" Hạ Khiêm, em không biết lần này mở lòng với anh là đúng hay không. Chỉ là em muốn nói, em thương anh nhiều hơn những gì anh nghĩ. Nếu anh đã xác định ở cạnh em... Vậy thì cầu xin anh nếu có ra đi cũng hãy lặng lẽ, đừng khiến em đau khổ dằn vặt nữa có được không ?"

Lạc Hạ Khiêm tiến nhẹ đến bên cạnh cậu, không phải vì quá vui mừng mà cười đùa ghì chặt Ngọc Thiên trong vòng tay.

Hắn ôm cậu, là cái ôm nhẹ nhàng và ấm áp nhất từ trước đến giờ mà Hạ Khiêm cùng cảm nhận được. Hai con người từng không thể nhìn mặt nhau, nay lại có thể nắm tay, ôm nhau thật chặt. Nghĩ cũng chẳng ai nghĩ đến, mà người đời nhìn vào chắc chắn sẽ nói đây là nghiệp quật.

Hạ Khiêm ôm chặt cậu, lần đầu tiên hứa chắc chắn với một ai đó.

" Lúc em không yêu anh nữa, anh cũng cảm nhận được trái tim mình chịu khổ đến dường nào. Bao năm qua em chịu đựng anh nhiêu như vậy, nếu anh không trân trọng em lần này thì anh chính là kẻ khốn nhất trần đời. Ngọc Thiên, lần này đừng từ chối anh nữa được không ?"

Lạc Ngọc Thiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi nhiều. Lần này cậu không do dự nữa mà nhẹ nhàng cười ôm lại hắn, cổ họng chỉ phát ra một âm thanh nhưng cũng đủ khiến Hạ Khiêm vui đến điên rồi.

" Ừm..."

----***----

Sở Tống khoác tay thầy giáo dạy toán nhỏ bé đang khóc thút thì đi bên cạnh mình. Tay cầm một hộp sữa vừa đi vừa nói.

" Thôi nín đi đừng khóc nữa! Lần sau để ý hơn là được. Có cái việc để quên bài kiểm tra ở nhà thôi cũng khóc, bọn em cũng đâu có trách thầy"

Thầy giáo nào đó vừa sụt sịt mũi vừa nói.

" Nhưng hiệu trưởng sẽ mắng thầy mất"

" Yên tâm, hiệu trưởng là chú của em. Có muốn mắng thầy thì mắng em trước. Đừng nghĩ gì nữa! Uống sữa đi"

Thấy giáo nhỏ tay cầm hộp sữa học sinh vừa mới cho mình, rồi lại khóc thút thít hút hết hộp sữa.

Sở Tống hài lòng nhìn thầy giáo ngoan ngoãn kia. Bỗng nhiên thấy Phi Long miệng nở nụ cười vui vẻ cứ sống chết đeo bám Viên Khải, trông như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Tông thì thầm.

" Nhìn cái tên Phi Long này đâu giống kẻ thất tình đâu. Nhìn hắn và Viên Khải trông còn hợp hơn với Ngọc Thiên nhiều... Chậc!"