Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 52: Chất vấn




Thật ra với việc đụng trán vừa rồi cũng không tính là bị thương gì nặng. Duy chỉ có điều khi thích ai đó, dù người đấy bị kiến cắn thôi người kia cũng sẽ có chút đau lòng.

Lạc Hạ Khiêm giữ đầu của Lạc Ngọc Thiên lại, vuốt nhẹ mái tóc trước của cậu qua một bên. Sau đó nhẹ nhàng thôi, hơi thở thơm mùi bạc hà của hắn cậu có thể cảm nhận thấy.

Trái tim loáng thoáng rung động, Lạc Ngọc Thiên cảm nhận được tim mình đập rất nhanh. Là cảm giác bồi hồi như thể mới yêu. Không phải là cảm giác đau đớn, mà chính là cảm giác rung động thật sự.

Ôn nhu, ấm áp, nhẹ nhàng và tinh tế. Đó là những điều mà Lạc Ngọc Thiên từng mơ ước Hạ Khiêm có thể làm được. Thời gian gần đây né tránh hắn, trái tim của cậu cũng được xem như là tạm ổn. Vậy mà hôm nay khi chạm vào nhau, bao nhiêu cảm xúc lẫn tình cảm lại ùa về. Lạc Ngọc Thiên thoáng giật mình, cậu có chút dãy dụa nhìn hắn.

Lạc Hạ Khiêm vẫn giữ chặt đầu cậu, vừa thổi vừa xoa. Còn mở miệng nói.

" Ngoan đi nào, đừng có quấy nữa. Anh thổi cho em một chút sẽ hết đau"

"Không...không cần, em hết đau rồi. Anh đừng làm vậy nữa, em vẫn ổn"

Lạc Ngọc Thiên cuối cùng cũng vùng ra khỏi hắn. Cậu vội vã đứng lên, ôm hết sách vở muốn chạy về phòng. Lạc Hạ Khiêm nắm tay đầu, mặt cũng không có quay lại nhìn. Chỉ hỏi.

" Lạc Ngọc Thiên, em nhất định sẽ đồng ý Phi Long sao ?"

Câu hỏi này Hạ Khiêm đã không biết bao nhiêu lần hỏi cậu, nhưng Ngọc Thiên đều cố tình lãng tránh. Nhưng lần này, cậu một lần nữa chạy trốn đã bị hắn bắt thóp.

" Em đừng mong chạy trốn mãi. Lúc trước chẳng phải theo đuổi anh em dũng cảm lắm sao ? Tại sao hiện tại đến một câu trả lời em cũng không dám đáp ? Ngọc Thiên, anh không phải là người thể hiện bằng lời nói, anh luôn dùng hành động với em. Cái gì nói được anh sẽ nói, anh thích em là thật. Anh thừa nhận là bản thân mình sai, thừa nhận là lúc trước mình không đúng với em. Anh biết anh làm em tổn thương nhiều, lời cần nói anh cũng đã cần nói. Thời gian này anh cũng không có làm phiền đến em, chỉ là...mỗi ngày anh vẫn để ý đến em thôi."

Hắn nói một chút rồi dừng lại, Lạc Ngọc Thiên buông lỏng người nghe hắn nói từng câu từng chữ. Mỗi lần hắn nói, cậu lại cảm thấy tim mình nhói lên từng hồi.

Cậu cũng đã từng mơ ước hắn thích mình kia mà, vậy thì tại sao khi hắn thích rồi cậu lại trốn chạy.

Chẳng phải cậu mệt rồi sao ? Vì lí do gì lại ngồi nghe hắn nói.

Lạc Ngọc Thiên vẫn đứng đó nghe, Lạc Hạ Khiêm mở miệng, trong giọng nói của hắn lần này lộ ra sự yếu đuối khó tả.

" Ngọc Thiên, có thể trả lời cho anh biết được không ? Em sẽ quen Phi Long sao? Hay em thích Sở Tổng rồi... Em đừng quen ai cả có được không ? Cho anh chút thời gian, anh sẽ theo đuổi em mà. Đừng không cần anh nữa, anh... Anh thật sự rất thích em"

Thịch!

Một tiếng tim đập, bao nhiêu lí trí đều bị đánh gục. Cả hai không quay đầu nhìn nhau nhưng vẫn biết rõ rằng bản thân đang đau lòng vì đối phương. Một Hạ Khiêm cao ngạo chưa từng cầu xin ai nay lại đi cầu xin Ngọc Thiên.

Một Ngọc Thiên từng muốn trốn chạy vậy mà chỉ cần một lời nói của hắn đã muốn bật khóc.

Hóa ra, đau khổ vẫn là do cả hai tự tạo ra.

" Ngọc Thiên, em còn thích anh có đúng không ? Nếu không...em nhất định sẽ không trốn tránh anh, cũng không vì anh mà khóc rất nhiều lần"

Lạc Ngọc Thiên không đáp lời của hắn ngay, cậu lấy tay quệt vội đi nước mắt. Sau đó vẫn là bước đi về phòng, trước khi đi về phòng cậu còn không quên nói với hắn.

" Anh muốn biết em có đồng ý Phi Long hay không ngày mai hẳn rõ. Hiện tại em không thể nói cho anh nghe được"

Cậu nói xong liền vội chạy lên phòng của mình, sau đó khóa chặt cửa.

Nhưng lần này cậu không có khóc mà trực tiếp gọi điện thoại cho Phi Long. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

" Tiểu Thiên! Là em sao ? Có chuyện gì không ?"

Tiểu Thiên không ngần ngại mà vào vấn đề chính.

"Phi Long, cũng đã một thời gian chúng ta tìm hiểu nhau rồi. Ngày mai anh có thể đến sân thượng của trưởng vào giờ ra chơi không ? Em đã có câu trả lời cho riêng mình rồi"

"Có câu trả lời rồi sao ? Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau nhé."

" Vâng ! Tạm biệt anh, một lát nữa nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Buổi tối em sẽ nhắn tin cho anh"

" Được! Được'

Trong giọng Phi Long không thể giấu được niềm vui sướng. Lục Tiểu Thiên gọi xong cũng tắt máy, sau đó điềm tĩnh ngồi vào bàn, loay hoay làm cái gì đó.