Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 24: Thay đổi




Lạc Ngọc Thiên đi dạo đến tầm đầu giờ chiều cũng đã thấm mệt, cậu đi qua các ngõ ngách của con phố. Tiệm sách, tiệm phụ kiện, thậm chí là tiệm thú cưng cũng ghé ngang qua.

Cậu tự ăn trưa ở một cửa hàng KFC, ngồi hưởng chút sự mát lạnh của điều hòa. Đến chiều, nhìn những lớp bạn bè tụ tập lại với nhau. Cậu cảm thấy tâm tình đỡ hơn đôi chút rất nhiều.

Bên kia đường, cậu bỗng thấy một bé con chỉ tầm có năm tuổi chạy theo một nhóc hơn mười tuổi. Miệng bô bô kêu.

" Anh hai! Đợi em với, đợi em với!"

Thằng nhóc mười tuổi kia mặt mũi như thiếu nợ ai đó, khó chịu vừa đi vừa nói.

" Mày mau đi nhanh lên, nếu không tao lại bỏ mày lại đó"

Miệng thằng bé lớn hơn kia mạnh mồm lắm, nhưng nhóc lùn ở đằng sau kia vừa ngã. Miệng gào khóc thì nhóc kia đã chạy đến, âm thầm xem xét vết thương.

Sau một hồi, anh hai kia cũng chịu dỗ dành em trai. Cả hai cùng nhau nắm tay trên đường.

Cậu lại nhớ về Hạ Khiêm, nhớ về những ngày mình có một người anh trai bảo vệ. Nhưng sự tình khi chuyển biến khác, anh hai chẳng còn bảo vệ cậu nữa. Cớ sự này, cũng do cậu mà ra.

Ngọc Thiên cười khổ, lắc đầu để hình ảnh người kia không lẫn vào trí óc của mình... Chỉ là, trái tim tại sao vẫn đau thế nhỉ ?

Lạc Ngọc Thiên toang cười khổ, hai chân chậm chạp đi về nhà.

Tầm ba giờ chiều, cuối cùng cậu cũng đã về đến nơi.

Bác Di vừa thấy Ngọc Thiên lập tức vui vẻ hỏi.

" Đi chơi về rồi đó sao? Có vui không?"

" Vui lắm ạ!"

Ngọc Thiên xuất hiện trước mắt bà, bộ dáng cùng cách ăn mặc của cậu thay đổi khiến bác Di không ngừng khen.

" Ai chà! Trông đẹp trai hơn hẳn nhỉ?"

Lạc Ngọc Thiên cười ngượng cảm ơn người kia một tiếng. Bác Di bảo cậu lên thay quần áo ở nhà cho thỏa mái, sau đó xuống ăn chút đồ ăn nhẹ.

Ngọc Thiên vâng lời, thưa người kia một tiếng rồi đi lên.

Lạc Ngọc Thiên vừa đến cầu thang cũng là lúc gặp phải Lạc Hạ Khiêm, lúc hai người mặt đối mặt. Cậu sững người nhìn hắn.

Cảm giác nóng rát ở gò má bỗng nhiên xuất hiện, nổi lòng như cuộn sóng dâng lên. Nhưng vẻ ngoài của cậu vẫn bình tĩnh đến lạ.

Ngọc Thiên lên tiếng chào trước.

" Anh...anh hai"

Hạ Khiêm nhìn Ngọc Thiên từ trên xuống dưới một lượt. Mái tóc được cắt gọn tạo kiểu, khuôn mặt mang nét đẹp thanh thuần xuất hiện. Đôi mắt to kia ngây ngô nhìn hắn. Đến cả cách ăn mặc cũng thay đổi. Chính trong mắt Hạ Khiêm còn phải thầm khen người ở trước mặt là đẹp.

Tiếng gọi của Ngọc Thiên như đánh thức tâm trí hắn, Hạ Khiêm hắng giọng, giả vờ hỏi.

" Đi về rồi sao ?"

Lạc Ngọc Thiên gật đầu tỏ không nói, Hạ Khiêm nhìn túi đồ trên tay cậu. Xem ra là đã mua sắm rất nhiều, hắn không nói gì. Mà Ngọc Thiên cũng thấy ở đây lâu cũng không tốt, cho nên cậu muốn tránh né đi một chút .

" Nếu không có chuyện gì thì xin phép anh em lên phòng trước "

Ngọc Thiên nói rồi lách người đi qua, người sau lưng lại hỏi.

" Cậu đi cùng với Sở Tống sao ?"

Giọng điệu nghe như trách mắng lấy Ngọc Thiên, vậy mà cậu lại điềm tĩnh quay người sang nói với hắn.

" Chuyện em đi với ai hiện tại anh hai cũng muốn quản sao ?"

Lần đầu tiên Ngọc Thiên phản kháng lại hắn, lại còn nói cho hắn đến câm miệng. Hạ Khiêm hé miệng định nói gì đó thì Ngọc Thiên đã đón lời trước.

" Em mệt rồi, em không muốn theo đuổi anh nữa. Đúng như anh hai nói, chúng ta... Dù có thế nào cũng không thể hợp nhau được. Em biết anh nhìn thấy em lại chướng mắt, cho nên lần này bản thân quyết định thật kĩ rồi. Sau này, chúng ta cứ là anh em thôi. Như vậy sẽ tránh anh khó xử, mà... Em cũng sẽ không phải mệt mỏi nữa. Theo đuổi một người không yêu mình, chính là tự làm hại bản thân"

Lời nói của Ngọc Thiên từng câu từng câu ghim vào đầu Hạ Khiêm, hắn suy nghĩ thầm trong bụng... Như vậy cũng tốt, đỡ tránh được một phần khó chịu nào trong bản thân.

Ngọc Thiên lại nói.

" Còn nữa, sau này bạn bè của em không đến lượt anh quản. Chơi phải bạn tốt xem như em còn phước, nếu chơi phải bạn xấu em tự mình chịu trách nhiệm. Sở Tống là người tốt, anh đừng cay nghiệt với người kia quá"

Trong giọng điệu cậu chín mươi phần trăm là bênh vực Sở Tống, Lạc Hạ Khiêm không nói nữa. Chỉ buông hai chữ " tùy cậu" rồi đi xuống nhà.

Ngọc Thiên đầu vẫn ngẩng con đi về phía trước, chỉ là...bàn tay đang lén quệt đi khóe lệ cay cay.

Cậu buông bỏ không phải là hết yêu, cho nên...mới đau lòng như vậy.