Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 21: Cậu nên thay đổi




Sở Tống kéo Lạc Ngọc Thiên đến sân thượng, giờ này vừa hay cũng là lúc vào tiết học nên sân thượng cũng không hề có ai đến. Sở Tống mang cậu đến đây, vốn anh cũng chỉ muốn tâm cậu ổn định hơn.

" Ngọc Thiên, sao nào ? Có muốn tâm sự gì không ?"

Lạc Ngọc Thiên mặt vẫn cúi xuống, gò má bị đánh đến nóng rát. Nhưng... Vốn dĩ, nổi đau thể xác cuối cùng vẫn thua đau lòng.

Lạc Ngọc Thiên bước đến lan can, để cho gió hất vào mặt mình một chút. Cậu nặng nhọc thở nhẹ một tiếng rồi chầm chậm đáp.

" Chuyện hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều "

Sở Tống phất tay, cố tình hỏi.

" Chẳng phải cậu là kẻ xấu sao ? Tại sao lúc đó cậu không đánh Lan Tinh thêm ?"

Lạc Ngọc Thiên xua tay, chỉ đành cười khổ đáp.

" Vốn dĩ từ trước đến nay, em chưa từng gây sự với ai. Đây là lần đầu tiên em đánh một ai đó, chắc chắn trong mắt mọi người. Em đã xấu lại càng xấu thêm, đặc biệt là trong mắt Hạ Khiêm"

Sở Tống tiến đến gần chỗ Ngọc Thiên, vỗ lưng trấn an cậu.

" Hiện tại cậu quan tâm gì đến Hạ Khiêm nữa hả ? Nhìn hành động vừa nãy cũng đủ hiểu trong mắt hắn cậu là loại người gì. Tôi hiểu Hạ Khiêm không ngu đến độ không biết phân biệt đúng sai đâu. Chẳng qua là cậu ta làm như thế là để cậu buông tha cho cậu ta thôi. Ngọc Thiên, cậu hiểu không ?"

Lạc Ngọc Thiên ánh mắt nhìn về xa xăm, cậu hồi tưởng lại những năm trước kia khi mà bản thân còn chưa công khai thích Hạ Khiêm. Hắn vẫn luôn đối xử tốt với cậu, mặc dù bên ngoài hắn luôn lạnh lùng, nhưng vẫn có một anh trai bảo vệ đứa em không cùng huyết thống kia.

Cậu lại tua nhanh một đoạn kí ức nữa, quãng thời gian sau này... Người anh kia dần biến mất, thay vào đó là một người luôn chán ghét cậu đến cùng cực.

Lạc Ngọc Thiên cười khổ cho bản thân mình, chuyện hôm nay... Cũng đủ để cậu hiểu, nếu như bản thân cố chấp thì người chịu thiệt thòi vẫn là cậu mà thôi.

Cái tát của Hạ Khiêm trực tiếp làm cậu đối mặt với hiện thực, cái tát đó làm cậu nhận ra... Con người kia sẽ chẳng bao giờ thích mình cả.

Siết chặt bàn tay lại, Ngọc Thiên nói.

" Anh Tống, em quyết định kĩ rồi. Chuyện tình cảm, không phải cứ cố chấp là được. Em không là nhân vật cổ tích, Hạ Khiêm cũng không phải là một cốt truyện cho em muốn xoay chuyển thế nào cũng được. Em sẽ sống cho hiện tại, bản thân không muốn chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa"

Sở Tống nhìn cậu, lại tiếp tục hỏi.

" Vậy...cậu định làm gì ?"

Ngọc Thiên cười trừ, không nhanh không chậm đáp.

" Em quyết định từ bỏ, dẫu sao... Sau này em cũng sẽ không thích Hạ Khiêm nữa. Chuyện cần làm hiện tại là em sẽ buông tha anh ấy, sau đó... Có thể là thay đổi bản thân"

" Đúng vậy! Những cái cần làm hiện tại chính là thay đổi bản thân. Cậu không vì ai mà thay đổi cả, chỉ cần cậu yêu thương bản thân. Sau này, tự động sẽ có người bảo vệ cậu"

Lạc Ngọc Thiên lòng vẫn nặng nề, nhưng bản thân cậu cũng không muốn tiếp nhận thêm một chút đau thương nào nữa. Cậu nhìn Sở Tống, một chàng trai luôn mang nét yêu đời không bận tâm lo lắng điều gì... Bỗng nhiên, lại muốn giống người này. Một con người không biết đến cái gì gọi là đau thương.

Cậu và Hạ Khiêm, có lẽ nên chấm dứt tại đây.

Ngọc Thiên và Sở Tống cùng nhau nói chuyện một lúc lâu, sau đó... Cậu quyết định làm một chuyện mà trong đời cậu nghĩ không bao giờ dám làm.... Đó chính là trốn học.

Sở Tống cổ vũ cậu, nói rằng tâm trạng không tốt có ngồi trong lớp học thì hồn phách cũng lên mây. Nghe thế, Ngọc Thiên quyết định trốn học, cặp sách... Lúc ra về Sở Tống sẽ mang giúp.

Thế là, con người ngây ngốc khờ khạo kia, thử làm những điều bản thân từ trước đến nay không dám nghĩ đến.

-----***----

Một tiết học nữa trôi qua, Sở Tống sau khi giúp Ngọc Thiên đào tẩu khỏi trường thì hiên ngang quay về lớp học.

Chỉ là vừa lúc đi qua cầu thang thì gặp phải Hạ Khiêm.

Sở Tống giả vờ làm lơ đi ngang qua người hắn. Hạ Khiêm bỗng lên tiếng.

"Cậu tính lợi dụng cái gì ở cậu ta?"

Sở Tống quay người sang, cười tươi đáp.

" Đừng nghĩ ai cũng xấu như cậu. Ngọc Thiên không có tội, cũng không có lỗi. Tôi chẳng cần lợi dụng gì cậu ấy, nhưng còn cậu... Đã xấu xa còn cố tỏ vẻ đạo đức làm gì ?"

Hạ Khiêm mặt mũi không cảm xúc đáp.

" Cậu ta đáng bị như thế!"

Sở Tống giả vờ ngạc nhiên, đi đến gần Hạ Khiêm. Áp sát hắn nói một câu rồ trực tiếp quay phắt đi.

" Tôi trông cậu không phải ghét Ngọc Thiên đâu, mà là đang trốn tránh một cái gì đó. Sau này, đừng hối hận"