Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 28




Ở đời có cái lạ, sớm không đến, trễ không đến, lại đến ngay vào lúc người ta không cần. Tuấn Kiệt chính là người đang rơi vào cái trường hợp oái ăm như vậy. Lúc xưa, anh cần công việc chồng chất để cắm đầu vào nó. Muốn mình bận tốt mặt để không có thời gian rãnh, để không phải chìm đắm trong suy nghĩ bi thương, nhưng lại chẳng có việc để làm. 

Giờ đây đang đắm chìm trong hạnh phúc thì công việc lại ào đến trong sự bất ngờ của anh. Đang muốn cùng cô nhóc đi du lịch, muốn cùng cô nhóc trải qua những buổi hẹn hò đi chơi, muốn và rất muốn nhiều thứ khác, nhưng muốn là một chuyện và không phải cứ muốn là được.

Hết cuộc họp này rồi đến các cuộc đón tiếp các đoàn ngoại giao khác. Vừa xử lý xong công việc này, thì lại phải xuất ngoại để xử lý vấn đề kia. Công việc khiến Tuấn Kiệt phải xa cách Uyên Phương liên tục. Hai người ngoài việc nhắn tin và gọi video cho nhau, thì chẳng còn cách nào khác để tâm sự cả.

Thế rồi trong cái rủi lại có cái may, Tuấn Kiệt cũng nhanh chóng xử lý xong công việc và bay lại về nước ngay vào cái ngày sinh nhật của Bích Hân. Có điều anh lại giả vờ nói láo Uyên Phương không về kịp, để muốn tạo bất ngờ cho cô nhóc. “Mọi năm cậu thường mua gì tặng Bích Hân?” Tuấn Kiệt ngồi trên xe hỏi Quốc Anh. Lúc này anh đã có mặt ở thành phố H.

Quốc Anh quay lại. “Trước giờ đều do Văn Thanh chuẩn bị nên em cũng không rõ.” Anh ngẫm nghĩ. “Lúc thì hoa, lúc gì quà gì đó.”

Cuối cùng Tuấn Kiệt quyết định tấp vào trung tâm thương mại của mình và mua một vòng cổ ngọc trai màu trắng. Sau khi nhờ nhân viên gói lại, anh cầm chiếc hộp màu xanh dương và hớn hở đi ra xe. Anh không biết cô nhóc khi thấy mình xuất hiện sẽ ra sao. Tối nay anh quyết định sẽ thú tội với Uyên Phương. Anh bắt đầu ghét cái việc giấu kín thân phận của mình. Rồi anh lại chợt nghĩ, có khi nào cô nhóc đã biết anh là ai trước rồi không. Chẳng qua cô nhóc muốn đóng giả theo ý muốn của anh thôi. 

“Chủ tịch không sợ chồng chị Bích Hân ghen hả?” Quốc Anh quay lại. 

Tuấn Kiệt tò mò. “Ghen gì?”

“Ghen vụ quà sinh nhật ấy.” Quốc Anh khẽ cười.

Tuấn Kiệt bĩu môi. “Phúc Tân chỉ ghen với anh trai tôi thôi.” Ý anh muốn nói chuyện ngày xưa Bích Hân theo đuổi Tuấn Phong.

Thành Nhân đang lái xe thì thắc mắc. “Vậy những gì trong cuốn sách đó đều là sự thật sao chủ tịch?” Ý anh chàng ám chỉ đến cuốn sách của Tuyết Vân.

Tuấn Kiệt lắc đầu. “Cũng không phải là tất cả.” Anh nhìn ra ngoài đường. “Có nhiều chuyện buồn trong đó chưa kể. Mà chuyện vui thì cũng chưa nói hết.” Anh nhìn Thành Nhân. “Chuyện Bích Hân và anh trai tôi, có rất nhiều điều thú vị hơn nữa, mà cuốn truyện chưa đề cập.”

Thành Nhân ngầm đoán. “Vậy ý chủ tịch là chuyện tình cảm của hai người đó còn nồng thắm hơn?”

Tuấn Kiệt lắc đầu. “Không phải. Truyện chỉ nói Tuấn Phong nhờ chị tôi và Nhật Thanh làm kỳ đà. Chứ chưa nói việc Bích Hân nhờ anh trai tôi cản mũi Phúc Tân.” Tuấn Kiệt khẽ cười. “Ngày xưa Bích Hân yêu anh tôi cuồng bạo lắm.” Anh thở dài. “Anh tôi cũng vậy, anh ấy cũng yêu chị tôi đến mức tàn nhẫn với bản thân.” Tuấn Kiệt ừm một tiếng. “Có một chuyện mà không ai biết. Anh tôi chưa bao giờ yêu Phương Nhi cả. Mối tình đầu của anh ấy là chị tôi.”

“Thật hả chủ tịch?” Thành Nhân bất ngờ.

Tuấn Kiệt trầm mặc. “Có nhiều chuyện khó nói lắm. Như việc anh ấy bỏ sang Mỹ lúc còn đi học kia. Không hề có chuyện anh ấy đi làm như trong truyện đề cập. Chị Tuyết Vân không muốn hai người họ xa nhau một thời gian dài như vậy nên mới thêm chi tiết đó vào thôi.”

“Vậy anh chị của chủ tịch, người nào yêu nhiều hơn?” Thành Nhân khẽ cười.

Quốc Anh cảm thấy khó chịu. “Hết chuyện hỏi rồi hả em.” Anh không thích câu hỏi này chút nào. 

Tuấn Kiệt trầm ngâm giây lát. “Tôi nghĩ chị tôi.” Mắt anh đỏ hoe. “Vì chị ấy có thể sống tiếp mà không có anh tôi ở bên.”

Một lúc sau thì trời chập tối, Tuấn Kiệt lúc này đã có mặt ở nhà hàng V. Sau khi về nhà tắm rửa và thay quần áo, anh nhanh chóng tiến tới buổi sinh nhật với phong thái lịch lãm như hôm nào. Vừa mới bước lên bậc tam cấp của nhà hàng nhưng anh đã thấy lòng mình xao xuyến và bồi hồi. 

Theo như Quốc Anh nói thì Bích Hân tổ chức sinh nhật ở trong một phòng VIP nằm ở tầng hai. Vừa mới bước lên thì Tuấn Kiệt đã thấy Phúc Tân đang đứng ngoài phòng hút thuốc.

“Phúc Tân.” Tuấn Kiệt khẽ cười.

“Kiệt.” Phúc Tân quay sang ngạc nhiên. Anh chàng thật sự bất ngờ khi thấy “người yêu cháu gái mình” xuất hiện.

Tuấn Kiệt vừa bắt tay, vừa nói. “Tân vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe.” Phúc Tân mỉm cười. “Nghe nói cậu đang quen cháu cưng của tôi.”

Tuấn Kiệt đáp trong e thẹn. “Tân biết sao.” Anh giả vờ đáp cho có lệ. Chứ thật sự bây giờ anh chả biết nói gì.

Phúc Tân hù dọa. “Không những biết, mà còn phải nói láo giúp cậu. Cậu mà đối xử tệ với nó, tôi sẽ bắt giam cậu đó.” Lúc đầu khi thấy Tuấn Kiệt xuất hiện ở bệnh viện, rồi vụ bắt cóc, Phúc Tân cảm thấy có điều gì đó ở đây. Sau khi được Bích Hân vợ mình thuật lại mọi chuyện thì anh mới hiểu ra.

“Tân và Bích Hân, hai người đúng là một cặp trời sinh.” Tuấn Kiệt khẽ cười.

“Thôi vào nào. Mọi người đã tụ tập đông đủ ở trong rồi.” Phúc Tân đi tới mở cửa.

Tuấn Kiệt bước vào trong, sau lưng anh là Quốc Anh. Duy An và Văn Bình thì ngồi ăn ở dưới lầu. Anh thấy Uyên Phương đang bấm điện thoại. Bên cạnh cô nhóc là Nhật Thanh đang trò chuyện với Như Ý. Tuyết Vân thì ngồi với Bích Hân. Ngoài ra còn có Phúc Vĩnh và Bích Thư, hai cô cậu nhóc con của “cặp trời sinh” này.

“Kiệt.” Bích Hân nói xong chợt thấy mình lỡ mồm. “Sao hôm này rồng lại đến nhà tôm thế này?”

“Chúc Hân sinh nhật vui vẻ.” Tuấn Kiệt ôm chằm lấy Bích Hân.

Tuyết Vân cũng đứng dậy. “Hi Kiệt.”

Nhật Thanh cũng quay sang. “Xem ai kìa.”

“Hoàng tử đẹp trai tới rồi sao?” Như Ý chem vào.

“Im đi nô tỳ.” Nhật Thanh liếc mắt. 

Như Ý trợn mắt lại. “Thái giám nhà ngươi bảo ai im.”

Ai cũng mừng rỡ kêu lên. Ai cũng tới bắt tay và chào hỏi. Chỉ riêng một người vẫn ngồi ngơ ngác. Không phải ngẫn ngơ vì bất ngờ khi thấy siêu anh hùng. Không phải ngẫn ngơ khi thấy siêu anh hùng nhìn mình đầy trìu mến. Mà ngẫn ngơ vì ai cũng chào hỏi và gọi một cái tên vô cùng lạ lẫm, “Tuấn Kiệt”.

Chào hỏi mọi người xong, Tuấn Kiệt đi tới nựng hai đứa nhóc. “Vĩnh, Thư. Hai đứa nhớ chú không?”

“Dạ nhớ.” Phúc Vĩnh và Bích Thư đồng thanh đáp.

Phúc Vĩnh khẽ cười. “Sao mấy lâu nay chú Kiệt không tới chơi với con.”

Tuấn Kiệt bế Bích Thư lên. “Chú bận đi làm nên không đến được. Chú xin lỗi con nha.”

“Chú Kiệt ơi, chú bảo nếu tụi con học giỏi thì chú sẽ thưởng. Giờ con với anh được học sinh giỏi rồi, chú thưởng gì đi.” Bích Thư vòi quà.

Bích Hân lúc này tiến tới. “Sao các con lại đòi quà chú Kiệt vậy.” Sau khi Tuấn Kiệt ra hiệu thì cô còn không lo nữa. Hèn gì đòi đến dự sinh nhật của cô, tất cả đều có mục đích cả.

Ai đó thật sự như vừa mới rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục. Đến nỗi hai đứa nhóc còn biết siêu anh hùng là ai, vậy mà cô chả biết gì. Sao siêu anh hùng lại nói với cô tên là Quốc Anh. Đến mãi lúc sau, khi Nhật Thanh trò chuyện với anh chàng đẹp trai, thì cô mới biết “Quốc Anh” là tên của anh ta. Tại sao siêu anh hùng lại nói láo tên để lừa gạt cô. Dối trá, đó là sự ấm ức của cô lúc này.

Về phần Tuấn Kiệt, từ khi nhập tiệc đến giờ, anh thấy Uyên Phương cứ cúi gầm mặt xuống. Đến cả câu chào hỏi với anh, mà cô nhóc cũng chả thèm lên tiếng. Đây là một hình ảnh mà anh không ngờ tới. Ngay cả trong những viễn cảnh anh nghĩ ra trong lúc ngồi trên xe, cũng không hề có cái nào như thế này. Hụt hẫng, đó là cảm giác của anh.

Sáng hôm sau đi làm như mọi khi, giờ thì Tuấn Kiệt có thể thản nhiên bước vào phòng mình một cách quang minh chính đại. Không như lúc trước cứ phải thập thò, rón rén như đi ăn trộm. Nhiều tiếng trôi qua, bất ngờ là anh vẫn chưa thấy Uyên Phương đi làm. Suy nghĩ không biết có phải cô nhóc nghỉ ngang hay không, anh liền luống cuống gọi điện ngay lập tức.

“Alo.” Giọng của Uyên Phương như vừa mới ngủ dậy.

Tuấn Kiệt nói lớn. “Sao sáng nay nhóc không đi làm? Thư ký gì mà hư vậy.” Anh muốn trêu cô.

Uyên Phương nói trong e thẹn. “Không muốn đi.”

“Sao lại không muốn đi?” Tuấn Kiệt phát hoảng. 

“Không thích đi làm nữa.” Uyên Phương đáp. “Chỉ muốn ở nhà ngủ.”

“Tới văn phòng mau. Không tới, tôi cho người đến bế nhóc đi đó.” Tuấn Kiệt gác máy.

Thật ra thì không phải Uyên Phương muốn ngủ như cô nói. Chẳng qua là từ tối hôm qua đến giờ, cô cứ trằn trọc nằm suy nghĩ. Cô lục lại bộ nhớ siêu việt của mình, nhớ lại tất cả những gì mà “gã lừa đảo” nói dối với cô trong thời gian qua. Cũng chính vì siêu việt quá nên cô chả nhớ được bao.

Cô chỉ mang máng gã lừa đảo nói với cô mình tên Quốc Anh. Rồi khi cô nhắc đến tên biến thái thì mặt gã như muốn ăn thịt cô. Rồi nhiều lần cô Bích Hân nói nhầm tên gã, hoặc khi cô nhắc đến tên “Quốc Anh”, thì cô Bích Hân cứ ngơ người một lúc. Rồi hèn gì cô được nhận vào công ty tài chính nhanh như vậy. Trưởng phòng Tâm hay mọi người o bế cô quá mức, nhưng lúc đó cô lại chẳng nghĩ tới. Cô cứ nghĩ họ thương cô hoặc họ mến cô nên mới như vậy.

Vụ đánh nhau rồi đến vụ giải cứu, làm gì mà quen với ai đó làm bên cảnh sát. Tất cả đều là giả dối cả. Giờ cô mới biết bọn họ là cận vệ của gã lừa đảo. Đến vụ dụ cô đi làm, rồi nói chủ tịch với mình thân lắm, cô phải công nhận gã lừa đảo nói láo kinh điển thật.

Tất cả mọi người đều xúm nhau lừa gạt cô. Xem cô như một đứa trẻ con. Dụ cô này nọ. Đến cả cô Bích Hân, chị Thùy Chi hay Thanh Hương cũng vậy, đều lừa dối cô cả. Hèn gì lúc đó cô thấy Thanh Hương bị người yêu mình bịt miệng. Rồi Xuân Đức nói láo cô làm cùng chỗ, có làm cận vệ cho gã lừa đảo thì đúng ý. Nhất là chị Thùy Chi, hèn gì khi nhắc đến tên Quốc Anh, chị Thùy Chi cứ ngơ ngơ làm sao ấy. Sao trước giờ cô không nhận ra mọi việc này nhỉ.

Khi đã xâu chuỗi và nghĩ thông suốt mọi chuyện, Uyên Phương chợt nhận ra một việc vô cùng quan trọng. Cô yêu gã lừa đảo, điều đó là sự thật. Nhưng có một sự thật không kém, đó là cô từng nhiều lần nói xấu gã là biến thái, nói xấu chủ tịch của mình không thương tiếc. Nếu mà cô biết trước gã là chủ tịch thì cô đã không dại mồm rồi. Giờ sao cô có thể vác mặt đi làm đây. Thật sự là cô muốn tức điên lên kia mà.

Một lúc sau, bắt buộc phải lết xác tới văn phòng, Uyên Phương mang bộ mặt đưa đám bước ra khỏi thang máy. Những bộ mặt này giờ cô mới nhớ, hèn gì lúc nào gã lừa đảo đi đâu thì họ cũng đi theo. Làm gì có chuyện trùng hợp từ cái đi nhậu, đến cái cà phê hay đi chơi cũng đều tình cờ gặp nhau. Đúng là cô bị bọn họ chơi đểu mà.

Uyên Phương nhìn từng cận vệ. “Các anh quá lắm. Các anh lừa em.” Cô liếc mắt.

Hải Minh khẽ cười. “Tụi anh cũng bị rơi vào tình thế ép buộc mà. Em thông cảm cho tụi anh đi.” Sau khi nghe Quốc Anh nói mọi chuyện đã đến hồi kết nên các cận vệ không cần phải giấu nữa.

“Không.” Uyên Phương nhất quyết không quên cái mối thù này. “Không thông cảm gì cho mấy người hết.” Rồi cô chợt nhận ra. “Mà sao mấy lúc đó em lại không thấy các anh nhỉ?”

Thanh Sơn khẽ cười. “Nếu mà để người ta thấy thì còn là gì chiêu trò của bọn anh nữa.”

Hữu Nam ngước mắt lên. “Thật ra thì do em không chú ý thôi. Trong mắt em lúc nào cũng chỉ có chủ tịch, thì làm sao thấy được tụi anh.”

“Ngụy biện.” Uyên Phương hét lên.

Uyên Phương sau khi tiếp tục cằn nhằn ban trợ lý và đặc biệt là Thành Mỹ, thì cô cũng mạnh dạn tiến vào hang ổ của địch. Tên “hôn quân” đang ngồi chễm chệ trên ghế ngước mắt lên nhìn, cô không sợ hắn ta, cô chỉ sợ hắn không quan tâm cô nữa thôi. Trước giờ nghe nhiều chuyện tình trường của tên hôn quân này, cô cảm thấy sự sủng ái của mình có thể bị mất đi. Không biết chừng cô bị đưa vào lãnh cung thì chết. Tự nhiên giờ cô lại run sợ, những suy nghĩ giận ghét lập tức tiêu tan khi thấy mặt hắn.

“Em chịu đi làm rồi sao?” Tuấn Kiệt ngồi trên ghế khẽ cười. Thấy Uyên Phương cứ cúi mặt, anh liền gặng hỏi. “Sao em lại không thích đi làm nữa?”

Uyên Phương cúi mặt và vò hai bàn tay mình lại. “Không thích.”

“Vì sao không thích?” Tuấn Kiệt cảm thấy muốn vã mồ hôi.

“Ai bảo anh lừa em.” Uyên Phương quên béng đi mất thân phận thật sự của tên hôn quân, cô lập tức sửa lại. “Chủ tịch lừa em.”

Tuấn Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm. “Anh lừa gì em?”

“Ai đó nói mình tên Quốc Anh. Rồi còn làm tài xế gì đó.” Uyên Phương cố lái tên hôn quân sang một chiều hướng khác. Nhằm mục đích quên đi việc cô mắng anh biến thái.

Tuấn Kiệt đứng dậy đi tới chỗ cô nhóc. “Anh có lừa em đâu.”

“Vậy mà bảo không lừa.” Uyên Phương mừng rỡ khi đã đạt được mục đích.

Tuấn Kiệt nắm lấy hai tay cô nhóc. “Lúc đầu là vì anh muốn cẩn trọng. Về sau thì anh định nói sự thật, nhưng do em lại ghét tên biến thái, nên anh mới đành miễn cưỡng giả vờ như vậy. Chưa kể là anh sợ em không thích thằng già như anh.” Anh đưa hai bàn tay của Uyên Phương lên thơm nhẹ. “Anh chỉ muốn ở bên cạnh em, nên anh đành phải trở thành người em không ghét.”

Uyên Phương đỏ mặt vì e thẹn. Thì ra hôn quân này vì yêu cô nên mới như vậy. Rồi cô lại chợt nghĩ, đã là hôn quân thì miệng mồm phải hơn người. Cô rút tay nhanh lại trong sự hững hờ của hắn ta.

“Ngụy biện, dù có thể nào đi nữa thì tất cả vẫn là ngụy biện.” Uyên Phương nói nhanh.

Tuấn Kiệt nói với bộ mặt như kêu oan. “Không có, anh nói thật.”

“Nói láo được lần đầu thì sẽ có lần hai.” Uyên Phương nhái lại lời của hôn quân hôm trước. “Chủ tịch lừa em thì sẽ mãi lừa em.” Cô đủng đỉnh đi ra mặc cho tên hôn quân níu lại.

Bước nhanh ra khỏi phòng, Uyên Phương xem như đã thành công bước một. Cô không ngờ mình thông minh đến như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã vẽ ra một kế hoạch hoàn hảo để làm phân tâm đối phương. 

Bởi vậy người ta thường nói đúng, để làm một chàng trai hết giận bạn, chỉ cần bạn giận ngược lại là xong.

Mặc dù hôn quân không giận cô, có thể nhận thấy là hôn quân vẫn rất yêu cô nhưng để cho chắc, cô cứ giận là hay nhất. Chưa kể cô phải trả thù cái vụ lừa cô trong một thời gian dài. Cô nghĩ cũng lạ, nếu anh nhận mình là chủ tịch thì cô vẫn yêu anh vậy thôi. Trước giờ cô đã bảo là mình không ghét tên biến thái kia mà. Sao anh lại đóng giả rồi nói láo cô làm gì cho mệt vậy.

Vừa ngồi được một lúc thì Uyên Phương bị Quốc Anh “thật” gọi đi theo vào hang ổ của tên hôn quân. Anh bắt đầu chỉ cho cô công việc hằng ngày của một thư ký. Từ việc pha cà phê, pha trà, lau bàn, dọn phòng, sắp xếp hồ sơ, từ việc nhỏ này đến việc lặt vặt kia. Trong suốt lúc đó thì cô bị ai đó ngước cặp mắt mong được tha lỗi nhìn theo không ngừng.

“Chỉ có vậy thôi hả anh?” Uyên Phương thấy công việc cũng chả có gì nhiều. Chủ yếu là phục vụ chuyện ăn uống và dọn dẹp cho tên hôn quân thôi. Đúng là phận nô tỳ mà.

Quốc Anh khẽ cười. “Chỉ có vậy thôi. Mọi bữa những việc này là anh làm. Giờ em làm thư ký của chủ tịch nên em phải đảm nhận.”

“Biết thế thì lúc đó em đã không nghe lời dụ ngọt của ai kia.” Uyên Phương nói.

Ai đó ho khụ khụ.

Nghĩ bụng sẽ giả vờ giận tên hôn quân một lúc thôi. Vì thật ra cô nhớ ai đó vô cùng. Đã mấy ngày không được ôm ấp, cô không những thấy nhớ mà cứ như muốn phát điên. Cũng sắp đến giờ tan ca, cô ngầm đoán chắc hôn quân sẽ rủ mình đi ăn để tạ lỗi. Đang hớn hở trong bụng thì bất ngờ hôn quân lao nhanh ra khỏi phòng. Cô liền đứng phắt dậy để chào.

“Anh đi nha.” Tuấn Kiệt nhìn cô với ánh mắt buồn bã.

Chưa hiểu chuyện gì, chưa kịp nói “chào chủ tịch” thì ai đó đã mất hút. Đang mải mê suy nghĩ thì cô thấy Việt Ân ngồi bên cạnh nhìn mình.

“Em không cần phải đứng dậy như vậy đâu.” Việt Ân khẽ cười.

Uyên Phương nhíu mày. “Không cần chào hả anh?”

Việt Ân gật đầu. “Chủ tịch bình dân lắm. Em không cần phải chào hỏi hay lễ tiết gì cả. Cứ làm việc bình thường như ở nhà. Mọi thứ đều là của chung cả. Khi nào chủ tịch cần gì thì sẽ gọi.” 

“Vậy cái tủ lạnh trong phòng chủ tịch.” Uyên Phương chỉ tay vào hang ổ của tên hôn quân. “Mình thích ăn gì thì vào lấy hả anh?”

“Đúng rồi. Tất cả mọi thứ, nếu em cần gì thì cứ dùng tự nhiên. Nếu thiếu thì điện xuống phòng tiếp tân để order.” Việt Ân đáp.

Đúng là hôn quân của cô tốt bụng với bàn dân thiên hạ thật. Rồi cô chợt nhận ra, từ “hôn quân” này dùng không đúng với phẩm chất của chủ tịch. Từ giờ chắc cô phải gọi là “bậc minh quân” mới đúng. Thôi gọi “hoàng thượng” đi cho tiện, cô nghĩ cũng hay nên hớn hở tiếp tục lướt web.

Ngày hôm sau, Uyên Phương đi làm với hạnh phúc trào dâng trong lòng. Làm đúng theo những gì Quốc Anh chỉ bảo, cô vui vẻ thực hiện không sai một tý nào. Pha trà, lau bàn, dọn dẹp sơ văn phòng, mọi việc cuối cùng cũng đã xong. Giờ cô chỉ chờ pha cà phê cho hoàng thượng nữa thôi. Chờ mãi, chờ mãi nhưng vẫn không thấy, cô nghĩ chắc hoàng thượng đang ngủ nướng.

Đọc xong hàng chục chương truyện, hoàng thượng của cô vẫn chưa xuất hiện. Cảm thấy bất an, cô lật đật đi ra phòng nghỉ cho khuây khỏa. Lạ thay, hôm nay cô chỉ thấy Anh Quân và Việt Cường, những người còn lại cô chả thấy đâu. Mọi khi cô thấy đông lắm mà.

“Anh Mỹ, mọi bữa chủ tịch đi làm trễ lắm hả?” Uyên Phương giả vờ hỏi.

Thành Mỹ quay lại. “Ủa em không biết sao, chiều hôm qua chủ tịch đi công tác rồi.”

“Đi công tác?” Uyên Phương không thể tin được.

Thành Mỹ gật đầu. “Nghe nói bên đó xảy ra chuyện. Đang chuyển giao quyền lực gì đó nên chủ tịch phải sang thiết lập mối quan hệ mới.”

Buồn bã, Uyên Phương đi vào chánh điện của hoành thượng. Cô chỉ muốn đùa với anh một lúc thôi, ai dè ông trời lại làm thật. Giờ anh lại đi mất, cô biết làm sao đây. Mở tủ lạnh ra, cô ngạc nhiên khi thấy bên trong chất đầy kẹo dẻo. Bữa trước lỡ miệng nói mình thích kẹo dẻo, ở nhà hay cất trong tủ lạnh để dành ăn. Xem ra ai đó rất cưng cô thì phải. Vậy mà cô nhẫn tâm giả vờ giận họ.

Hai ngày, ba ngày rồi gần một tuần trôi qua, ngoài việc điện thoại về thì hoàng thượng vẫn mất hút. Nghĩ đến công việc nhiều như thế, vậy mà mỗi khi cô điện hay cô cần, thì anh lại luôn có mặt kề bên. Xem ra cô nhẫn tâm thật. Mà cô chỉ muốn đùa với anh thôi mà, cô yêu anh còn không hết, thì lấy đâu ra mà ghét với giận. May mà những ngày qua, cô có Thùy Chi, Thanh Hương và Hoài Thư bên cạnh để giải buồn.

Nhắc đến những người này thì cô lại tức hộc máu. Ngoài Hoài Thư không hiểu gì ra, thì cả Thanh Hương và Thùy Chi đều lừa dối cô hết. Nhất là Thanh Hương, cô nàng còn dám nói với cô phải cảm tạ mình. Vì hai “vợ chồng nhà khoai” này đã lên kế hoạch ghép đôi cô và hoàng thượng với nhau.

Ghép cái con khỉ, cô yêu hoàng thượng lâu ơi là lâu rồi nhé. Hoàng thượng cũng yêu cô như vậy. Hoàng thượng đã tâm sự với cô mọi chuyện, ngài bảo mình yêu đơn phương cô từ lúc mới gặp kia. Cô cũng nói yêu ngài, không vì gì cả, chỉ là yêu ngài thôi. Ai bảo ngài vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, thông minh, lại vừa tạo cho cô cái cảm giác được bảo vệ. Rồi Uyên Phương chợt nhận ra, hình như cái việc yêu “không vì gì cả” của cô, có gì đó sai sai thì phải. Mà quan trọng gì, miễn là cô yêu ngài là được rồi.

Điều quan trọng là tình yêu luôn hình thành và xuất phát từ mỗi con người. Không hề có sự gán ghép tình yêu nào lên một người, rồi bắt họ yêu người kia được.

Uyên Phương nghĩ vậy, sao lại nói ghép đôi cô với hoàng thượng được. Rồi cô lại chợt nghĩ, người ta chỉ bảo ghép đôi, chứ đã nói gì đâu. Thoát ra khỏi suy nghĩ và trở lại thực với thực tại, Uyên Phương cảm thấy mỗi khi xa hoàng thượng thì cô lại hay nghĩ bậy trong đầu. Không được, cô cần hoàng thượng về ngay với mình.