Hành Lang Hai Lớp

Chương 36: Phi Vụ Vượt Tường




Cái nắng đầu Đông xuyên qua khung cửa sổ sưởi ấm những đôi tay đang còn hơi lạnh. Tiếng phấn trắng ma sát với bảng đen trong không gian yên tĩnh vô tình khiến lũ học trò A1 mơ màng muốn ngủ. Khi hai mí mắt dần dính chặt lấy nhau, tiếng phấn gãy đôi rồi rơi xuống đất mới khiến chúng nó giật mình mở tròn đôi mắt.

Giáo viên đứng trên bục giảng đặt viên phấn nhỏ xíu còn lại trên bàn, cô đưa tay lấy hộp phấn gần đó lại cảm nhận được một sự trống không.

"Lớp để phấn trong tủ giáo viên à?" Cô ngẩng đầu hỏi.

"Hình như hết rồi ạ." Thủ quỹ sực nhớ sáng nay mình đi trễ cứ vội cứ vàng chạy vào lớp nên quên luôn chuyện mua thêm phấn.

"Sang lớp kế xin cho cô vài viên đi." Giáo viên cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn thủ quỹ rồi bảo con bé đi xin phấn.

Thủ quỹ nhanh như chớp chạy ra khỏi lớp, lỗi là tại nó, nó không dám chậm trễ.

Trái ngược với không khí im lặng ru ngủ của A1, A2 khá ồn ào vì trống tiết. Một vài đứa chăm chỉ làm bài, một vài đứa lại kê sách ngủ bù, có mấy thằng con trai tụ lại chơi game trên điện thoại, tụi con gái xúm một góc nói về một cái gì đó khó kiểu, nhóm bàn cuối dường như đang mở một bữa tiệc linh đình.

Thủ quỹ A1 đứng trước cửa lớp A2 có chút bối rối, con bé gãi gãi đầu không biết mở miệng như thế nào.

"Bạn ở đây làm gì?"

Thằng thủ quỹ bên A2 ngồi ngay bàn đầu sát cửa ra vào, nãy giờ cậu trai vẫn úp mặt xuống bàn tranh thủ ngủ bù một chút, nhưng cái mùi mì trộn gì đó phía dưới lớp đã đánh thức cậu dậy. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhỏ thủ quỹ lớp kế đứng trước lớp.

"À, đi mượn giùm cô mấy viên phấn." Tay con nhỏ vân vê tà áo dài nói lí nhí trong cổ họng.

Gần cả học kì đầu hai lớp chẳng gây gỗ nhau nữa, càng chẳng thể thân nhau nên bây giờ chúng nó ngại. Nhớ năm lớp 10 tụi nó như chó với mèo, hai đứa thủ quỹ cũng chẳng ai vừa mặt ai. Trải qua nhiều chuyện từ hai lớp, qua một cái hè nóng nực, giờ tụi nó xa lạ vô cùng.

Thằng thủ quỹ A2 duỗi đôi chân dài dài của nó ló khỏi gầm bàn, hai tay khoanh trước ngực, lưng tựa vào ghế nghiêng đầu nhìn nhỏ đứng cách mình không xa. Lên lớp 11 rồi cái đứa có cái tính chằn le ngày xưa tự nhiên bây giờ dịu dàng quá.

"Cho lớp tụi này mượn vài ba viên phấn rồi có gì tụi này trả lại sau." Thủ quỹ A1 lại nói với âm lượng bé nhất có thể.

Cũng may thằng thủ quỹ bên A2 tai thính, vẫn có thể nghe thấy được. Cậu cười cười, nổi hứng trêu chọc:

"Nói một câu "bạn đẹp trai cho mình mượn phấn" đi rồi cho mượn."

Thủ quỹ A1: "????"

Thủ quỹ A1 nhăn mày, bày ra vẻ mặt "đồ không biết tự lượng sức mình" ra nhìn cái thằng đang bị ảo tưởng ngay bàn đầu. Sau đó con nhỏ chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc một cái rồi đi thẳng để thằng thủ quỹ A2 đơ cả người.

Ơ này?

Thủ quỹ A1 đi sang lớp A3 rồi dễ dàng mượn được cả một hộp phấn, lúc này nó mới nghĩ biết thế ngay từ đầu đã bỏ qua cái lớp kế bên. Mỗi mấy viên phấn mà cái thằng trời đánh đấy còn dài dòng dở hơi. Khi một lần đi ngang qua lớp A2 thì thằng thủ quỹ lại từ trong lớp nhảy ra dúi vào tay nó vài viên phấn trắng, cậu trai gãi gãi đầu mở miệng:

"Xin... ui da!" Chưa kịp hoàn chỉnh câu cậu đã bị thủ quỹ A1 bực bội đá vào chân một cái chẳng nể nang gì, cơn đau truyền thẳng từ chân lên não khiến cậu trai ngay lập tức ôm lấy chỗ đau mà lò cò.

Con nhỏ vẫn trưng cái mặt không dễ chịu ra với thằng thủ quỹ, nó đưa tay kéo áo sơ mi người đang nhăn tít cả mặt lại vì đau kia đứng cho vững rồi trả mấy viên phấn vào chiếc túi nhỏ trước ngực cậu ta. Đâu vào đấy nó lại thẳng tay xô thằng thủ quỹ sang một bên, hiên ngang trở về lớp mình.

Thằng thủ quỹ loạng choạng mãi mới bám được vào bức tường vàng, cậu ta hít một hơi thật sâu nhìn theo cái dáng có vẻ thuỳ mị kia mà mắng trong lòng: "Đồ bà chằn này..."

Buổi chiều A1 và A2 trùng tiết Thể Dục.

Dạo gần đây mấy thầy cô cứ bận họp hành gì đó, mấy tiết ngoài trời toàn thả lỏng cho tụi học sinh muốn làm gì thì làm.

Thằng thủ quỹ A2 ở tít mãi xa lại để ý được nhỏ thủ quỹ bên A1 ủ rũ một góc chứ chẳng năng nổ như thường ngày. Nhớ lại giờ ra chơi lúc sáng cậu vô tình nghe được chuyện nhỏ kia bị giáo viên trách vì đi mượn có mấy viên phấn cũng mất cả nửa buổi. Ngẫm lại cũng là lỗi do cậu, nên bây giờ cứ bồn chồn khó chịu vu vơ.

Cậu thanh niên đi loanh quanh, lân la đến chỗ lớp phó Trí Đỗ, dùng vai mình huých nhẹ vai người kế bên, khẽ nói:

"Này, cho tao sang bên kia tường chút nhé?"

Trí: "???"

Trí nhìn sang cậu bạn như đang muốn chắc chắn mình không nghe nhầm, sang bên kia tường? Trí quay đầu nhìn về phía bức tường ngăn cách giữa sân thể dục và sân nhà một hộ dân, lấp ló trong đám cây um tùm cậu thấy một cây chùm ruột đầy trái vàng ươm.

Trí khẽ cười, cậu hất cằm về phía bức tường.

Chỉ đợi có thế thằng thủ quỹ cười tít cả mắt, đưa tay làm dấu OK rồi chạy biến. Sở dĩ cậu hỏi Trí vì Nhật Luân dù đồng ý cũng không cho cậu một vẻ mặt dễ chịu như lớp phó.

Hèn gì Trí Đỗ là đứa có người yêu sớm nhất cả lớp.

Chẳng mấy chốc thằng thủ quỹ đã thành công và an toàn trở về, trên tay cậu là một vài chùm quả vàng ươm. Nhân lúc mấy đứa lớp cùng lớp chẳng ai để ý đến mình, cậu thanh niên mon men đến gần bên tập hợp của A1, mục tiêu là nhỏ thủ quỹ đang như mèo mắc mưa ngồi ở kia. Nhưng cậu chưa kịp làm gì đã bị đội quân tóc dài A1 chặn ngang lại.

"Làm gì đó?"

Thủ quỹ A2: "..."

Cậu ta cao hơn mấy đứa con gái bên A1 cả một cái đầu hơn, nhưng khí thế của tụi này còn hơn cả mấy đứa con gái lớp cậu, chưa gì đã khiến cậu như một con cún con cụp đuôi. Cậu giấu chùm ruột sau lưng, một tay gãi tóc cười hì hì gượng gạo, mãi không thốt lên được câu nào cho thoả đáng liền xua tay chạy về lớp mình.

Phải cầu viện trợ!

Trí đang nhắn tin với Việt Chinh lại thấy thằng thủ quỹ mon men tới gần, vẻ mặt nịnh nọt chẳng giấu được phần nào. Cậu ta ngồi sát bên Trí, nhỏ giọng cầu xin:

"Mày có thể sang A1 gặp Việt Chinh rồi nhờ Việt Chinh đưa mấy trái này cho nhỏ thủ quỹ bên đó không?"

Trí tắt màn hình điện thoại nhìn về phía mấy quả vàng ươm trên tay thằng thủ quỹ, đầu lại nhảy lên mấy dấu chấm hỏi. Xin trèo tường hái trộm nhưng lại cho con gái bên A1?

Thấy được sự hoang mang của Trí, thằng thủ quỹ lại gãi đầu, cậu ta giải thích: "Thì là do tao mà người ta bị mắng, chút lòng xin lỗi nhưng mà tao đâu có bước qua bên đó được đâu. Lớp này chỉ có mày là có kim bài miễn tử tự do sang bên ấy mà, mày giúp tao đi?"

Trí cảm thấy hai thái dương của mình giật giật bởi cái câu "kim bài miễn tử" kia, nhưng sau cậu cũng cười mà nhận lời:

"Thế một nửa cho Việt Chinh, một nửa cho bạn kia."

"Này, tao vất vả mới hái được mày lại cho người của mày một nửa là sao?" Thằng thủ quỹ không đồng ý.

"Thế tự sang mà đưa cho người ta đi." Trí nhún vai trả lời.

Thằng thủ quỹ chẳng dám nói lại, sao bây giờ cậu mới biết Trí Đỗ cũng chiêu trò như thế chứ!

"Ừ thôi sao cũng được."

Trí nhận lấy mớ chùm ruột thong thả đi sang bên A1, cậu nhanh chóng tìm thấy Việt Chinh trong một đám người.

Có lẽ hai đứa đã quá thân thuộc với nhau nên khi Trí thấy được Việt Chinh, nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn về phía người đang đến gần. Trí đứng ngược nắng, cái dáng cao ơi là cao ấy trong bộ đồ thể dục bình thường của trường lại vô cùng nổi bật và đẹp trai. Việt Chinh ôm đôi má đã bắt đầu đỏ hây hây nhìn theo từng bước chân của Trí, mãi đến khi người kia vẫy vẫy tay nhỏ mới đứng dậy chạy bước nhỏ về phía người ta.

Mấy cái card bo góc vẫn còn có tác dụng nên tụi con gái A1 cứ mắt nhắm mắt mở không chọc ghẹo Việt Chinh hay làm khó lớp phó bên cạnh, mặc cho đôi chim uyên ấy thả bao nhiêu cơm chó cũng chịu.

Trí khẽ cười với người đứng trước mặt, cô bạn cười rạng rỡ, má đo đỏ, tóc hơi rối trước trán, nét sinh động này động đến cả tim gan của cậu.

Trí đưa tay sửa lại phần tóc mái trước trán cho Việt Chinh rồi mới đưa mớ chụp ruột:

"Thủ quỹ lớp mình nhờ bạn đưa cho thủ quỹ lớp bạn." Cuối cùng cậu cũng không giành phần công sức của thằng cùng lớp dành cho bạn kia.

"Hả?"

Không chỉ Việt Chinh tròn mắt ngạc nhiên, mấy đứa con gái ngồi gần đó cũng to tiếng muốn ngã ngửa.

Việt Chinh mang cả đống dấu chấm hỏi đưa chùm ruột cho thủ quỹ lớp mình, cô bạn ấy cũng chẳng hiểu gì mà nhận lấy. Đám A1 cứ truyền nhau mấy dấu chấm hỏi trên đầu nhìn nhau. Mãi một lúc sau tụi con gái mới ồn ào xúm lại chỗ nhỏ thủ quỹ tra hỏi.

Tụi nó lớn tiếng nên bên A2 cũng vươn đầu sang mà hóng hớt, chẳng mấy chốc lại biết được thằng thủ quỹ lớp mình cho con gái lớp bên chùm ruột. Đám con gái A2 đanh mặt lại, tia những ánh mắt sắc lẹm về anh bạn đang run rẩy không xa.

"Của tụi này đâu?"

"À thì giờ tao sang hái cho." Thủ quỹ A2 xoa xoa hai bên thái dương, tự nhiên thấy nhức đầu ghê gớm.

Nhưng cậu biết nếu tụi con gái lớp cậu không có chùm ruột thì thứ tụi nó cầm trên tay là ruột của cậu cho coi. Nghĩ đến đây cậu trai không khỏi rùng mình một cái.

Cả hai lớp cứ ồn ào nên Nhật Luân cũng biết đến chuyện trèo tường của thằng thủ quỹ, cậu nhìn về phía thằng bạn cùng lớp, trông nó chật vật bởi đám con gái đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu cũng làm ngơ để tụi nó muốn làm gì thì làm.

Có tín hiệu từ lớp trưởng, thằng thủ quỹ lại có gan rủ thêm mấy thằng khác trèo tường, một mình cậu ta làm sao hái cho xuể cái miệng của tụi con gái này chứ.

Thấy bên A2 đã lén lút trèo tường hái chùm ruột cho con gái lớp bên đó, A1 lại tựa vào nhau mà than thở:

"Xem con trai lớp người ta kìa, con trai lớp mình thì... thôi vậy, đằng nào cũng quen rồi mà."

Đám con trai A1: "..."

Tự nhiên tụi nó cũng thấy nhức đầu.

Bên A2 cán sự là con trai, hai thằng kia dễ tính, lớp chúng nó cán sự là nữ, Việt Chinh có dễ tính thế nào nhưng chỉ cần Ý Lan liếc một cái tụi nó cũng không dám nhúc nhích một cọng lông tơ, nói gì là trèo trường, rồi còn hái trộm.

Ý Lan thấy tụi con trai khép nép nhìn mình thì thở dài, cô nàng lớp trưởng phất phất tay mấy cái chẳng thèm nhiều lời. Chỉ chờ có thế đám con trai cũng chẳng muốn thua kém lớp bên cạnh, tụi nó cũng bắt đầu trèo trường.

Việt Chinh nhìn về phía bức từng không xa cứ lâu lâu lại có một thằng nhảy lên, một thằng khác nắm tay kéo đứa còn lại không khỏi cảm thán. Hôm nay thế mà Ý Lan lại cho tụi con trai phạm luật.

"Bạn có muốn ăn không? Mình sang hái cho." Thấy Việt Chinh nhìn về phía bên kia, Trí vỗ vỗ lên đầu mấy cái thật nhẹ mà hỏi.

Việt Chinh lắc đầu: "Bạn là là cán sự lớp đấy."

"Nếu bạn muốn ăn thì mình lấy thân phận bạn trai thực hiện phi vụ trèo tường hái về cho bạn, cán sự quan trọng gì ở đây nữa chứ?"

Việt Chinh: "..."

Việt Chinh cảm thấy hai má mình dường như bị đốt cháy, tim dường như cũng bị chạm phải động cơ gì mà đập nhanh hơn mức bình thường. Cái con người trước mặt này ăn nói cứ...

Việt Chinh cúi mặt nhìn giày, chẳng buồn đáp lại.

Trí khẽ cười, đưa cả hai tay véo nhẹ hai bên má đã đỏ ửng, sau khi cảm nhận được da thịt mềm mại từ đôi má tròn tròn vào tay mình Trí mới buông tay rồi bước về phía bức tường kia.

Nghe thấy tiếng cười và tiếng bước chân xa dần Việt Chinh mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Trí.

Việt Chinh cảm giác năm nay Trí lại cao hơn năm ngoái, cái đôi chân dài kia bước mấy bước đã đến phía bức tường kia rồi.

Khác với mấy thằng con trai bên A2 hay mấy thằng lớp mình, những cậu bạn kia khá chật vật để trèo qua bức tường kia, hoặc phải có một đứa ở trên bờ tường kéo lên. Trí chỉ cần lấy đà vài bước rồi bật nhảy, tay cậu bám vào bờ tường rồi rướn người, sau đó đạp chân vào thành tường một bước, cuối cùng là nhảy xuống phía đất bên kia.

Cả quá trình vừa nhẹ nhàng vừa đơn giản.

Phi vụ vượt tường ấy mượt như sunsilk!

Dù người con trai ấy đã biến mất sau bức tường nhưng Việt Chinh mãi vẫn chưa chớp mắt, và trong đầu con nhỏ tự động tua lại thước phim Trí trèo tường siêu ngầu kia.

Đẹp trai quá đi mất!

Mấy đứa con gái A1 ngồi tụ lại một chỗ cũng chứng kiến được cái cảnh nhanh gọn lẹ, lại còn đẹp trai của lớp phó kế bên, tụi nó không ngừng cảm thán. Nhưng khi nhìn về phía Việt Chinh tụi nó lại lắc đầu:

"Hết cứu được Việt Chinh rồi."

Sợ có muốn cứu chưa chắc Việt Chinh đã muốn ra khỏi cái hố của Trí.

Chẳng mấy chốc mấy thằng con trai đã lần lượt trèo tường trở về sân thể dục, nhìn mấy cậu con trai tiếp đất cùng loại quả vàng ươm trên tay mấy đứa con gái phấn khởi vỗ tay nhiệt tình.

Trong khoảnh khắc tụi con trai dúi vào lòng mớ chùm ruột, tụi con gái cảm thấy tuổi thanh xuân của bọn nó thật sự rất tuyệt vời. Sau này tụi nó sẽ có người yêu, sẽ có chồng, có người đàn ông thương yêu và cưng chiều bọn nó, nhưng ở thời khắc này tụi nó biết đám con trai thường ngày cà lơ phất phơ hay chọc giận tụi nó, lại là những chàng trai dịu dàng và thương yêu bọn nó nhất.

Đám con trai chống nạnh nhìn tụi con gái ríu rít vui vẻ chỉ với mấy quả chùm ruột thì phở phào, suýt thì bị mấy bà chằn càu nhàu đến tận năm sau. Nhưng thấy đội quân tóc dài vui vẻ như thế tụi nó thấy hai lượt vượt tường, lén lút hái trộm trái cây cũng xứng đáng.

Trí là người trở lại cuối cùng, cậu vừa ngồi xuống cạnh Việt Chinh đã nghe cô bạn hỏi dồn dập:

"Bạn có bị quẹt vào da chỗ nào không? Có bị phát hiện không?"

Trí lắc đầu: "Cái bức tường đó không cao đâu, còn cái cây chùm ruột thì nhà bên đó thả luôn rồi, lúc mình nhảy sang đã thấy có con đường mòn từ đó dẫn tới cây chùm ruột. Tụi mình chẳng phải người đầu tiên hái trộm đâu, đừng lo."

Việt Chinh thở phào một cái.

Trí đưa một nửa chùm ruột trên tay cho người kế bên, một nửa còn lại cậu vẫn cầm lấy.

"Cái đó cất đi, về nhà ăn, ăn cái này này." Trí vừa nói vừa ngắt một quả vẫn đang dính chùm ra rồi chà sát vào cánh tay áo mình, cậu cảm thấy đã sạch rồi mới đưa sang cho Việt Chinh.

Việt Chinh tủm tỉm cười, cảm giác như được rót mật vào lòng. Nhỏ tự nhiên nhận lấy quả chùm ruột đã được Trí lau sạch bong bỏ vào miệng cắn, vị chua chua chát chát chạm vào đầu lưỡi rồi lập tức lan ra cả khoan miệng khiến nó nhăn mặt.

Trí thu hết biểu cảm của người bên cạnh vào mắt, sau khi thấy Việt Chinh nhả hạt mới hỏi: "Chua lắm hả?"

Việt Chinh gật gật đầu: "Có muối chấm thì đỡ hơn."

"Bạn có muốn ăn nữa không? Hay để về nhà hoặc vào lớp có muối thì ăn?" Trí lại hỏi.

Việt Chinh nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời: "Mình đem về nhà, ngâm đường chắc cũng ngon."

Đám con trai lớp Việt Chinh hái cũng nhiều, nhỏ sẽ ăn cùng mọi người khi có muối ở trong lớp. Còn những quả Trí hái riêng cho Việt Chinh, nhỏ cũng chỉ muốn nó là của riêng mình thôi. Việt Chinh gật gù suy nghĩ mà không biết những gì mình tính toán Trí cũng đoán được. Cậu bật cười, đưa tay véo nhẹ bên má Việt Chinh cảm thán: "Sao bạn lại đáng yêu thế chứ!"

Hết giờ Thể Dục hai lớp lục đục trở về lớp.

Lúc này ai cũng vui vẻ vì mấy quả chùm ruột nên chẳng ai để ý ai đi vào phận sự lớp ai. Thằng thủ quỹ A2 nhân cơ hội này mon men đến gần nhỏ thủ quỹ A1 đang đi một mình bên ngoài, cậu ta vỗ vai cô bạn: "Xem như là lời xin lỗi vì làm bạn bị mắng nhé."

Nhỏ thủ quỹ A1 liếc sang người đi bên cạnh, trên tay nó vẫn còn chùm ruột cậu ta hái cho. Nhỏ lại chẳng nói chẳng rằng mà đạp thêm một cú vào chân còn lại của cậu bạn, sau đó nó đanh đá bỏ đi.

Thủ quỹ A2 đau điếng cả người, cậu lại nhảy lò cò vài cái nhưng phải nén mà không kêu thành tiếng. Ngay lúc cậu đang định nghĩ nhỏ thủ quỹ A1 thù dai dữ dằn thì Trí lại tiến lên song song với cậu rồi vỗ vỗ vai: "Người ta chấp nhận lời xin lỗi rồi đấy."

Thủ quỹ A2: "???"

Trên đời còn có kiểu chấp nhận lời xin lỗi bạo lực như thế này à?!