Hành Lang Hai Lớp

Chương 30: Chiếc Hoa Xinh Đẹp Nhất




Việt Chinh đứng tựa người vào lan can trước hành lang thấy Trí và Nhật Luân đi song song giữa sân trường, nhỏ cầm điện thoại phóng to cảnh ở dưới, chất lượng camera không chất lượng lắm nhưng vẫn có thể nhận ra được ai ra ai, nhỏ định bụng chụp một tấm hình gửi Trí, nhưng không biết từ đâu Chi Yên chạy đến ngay bên cạnh Trí. Không biết cô bạn nói gì, có lẽ là về một cuốn sách nào đó nên Trí cũng trả lời lại.

Sự xuất hiện sáng chói của Chi Yên khiến Việt Chinh cảm thấy nghi ngờ về bản thân.

Chỉ trong vài ngày Chi Yên đã tự tạo nên một ánh hào quang cho riêng mình, cô bạn có năng lực mà ai cũng phải công nhận. Nghe đâu Chi Yên tham gia CLB Sách khoa học và nhanh chóng trở thành tiêu điểm, vốn liếng về sách của Chi Yên to như cả một thư viện, hầu như cuốn sách nào cô bạn cũng có thể thoải mái bàn luận cùng mọi người. Nhiều lần Việt Chinh thấy Chi Yên nói chuyện về một điều gì đó cùng Trí, cả hai chẳng mất thời gian để giải thích, chỉ cần nhắc đến là có thể bắt được ý nhau để nói chuyện. Cảm giác hai người tài giỏi cùng nhau tranh luận khiến Việt Chinh thấy mình bị lép về sau, tự ti, hoang mang, vì nhỏ chưa bao giờ có thể nói chuyện cùng Trí như thế.

Mọi thứ vẫn luôn diễn ra rất bình thường, Trí vẫn luôn rất lịch sự với mọi người xung quanh, kể cả một người giỏi ngang ngửa mình là Chi Yên, và chỉ dành những điều đặc biệt cho Việt Chinh, nhưng nhỏ biết Chi Yên có ý muốn thân hơn với Trí. Điều này khiến Việt Chinh khó chịu, rồi nhỏ lại thấy bản thân xấu tính khi có suy nghĩ như vậy, vốn dĩ làm bạn bè là chuyện bình thường cơ mà?

Việt Chinh thở dài thườn thượt cố gắng đuổi đi những thứ rối reng không nên có trong đầu, cảnh này lọt vào mắt đứa cùng lớp, A1 nhanh ý đoán được tại sao lớp phó như con mèo mắc mưa, ai mà không thấy Chi Yên dạo này hay bàn chuyện sách vở với Trí chứ. Tụi con gái mon men lại gần, thủ quỹ gõ gõ xuống bàn:

"Việt Chinh này, nếu bạn cứ ngồi đây thở dài thì người ta cuỗm bạn trai đi mất đấy."

Việt Chinh ngồi thằng người lắc đầu: "Đừng nói thế."

"Biết biết biết!" Thủ quỹ gật đầu như giã tỏi, "Bạn không muốn nghĩ xấu về người khác vì bây giờ chẳng có gì khác lạ, nhưng người ta tầm ngẩm tầm ngâm khiến mọi chuyện thay đổi khi nào không hay đấy, mạnh mẽ lên!"

"Hay Việt Chinh vào CLB đó đi, là người ta biết mà né thôi, do không có Việt Chinh bên cạnh đấy." Một đứa ý kiến.

Ý Lan ngồi làm bài tập cũng hóng hớt mà nói vào: "Tại sao phải vì chuyện tình cảm mà làm những cái mình không thích chứ? Phụ nữ con gái thời hiện đại giờ ai làm thế đâu, hy sinh cho nhau những cái cần thiết thôi chứ. Quan trọng vẫn là Trí mà, thấy bạn ấy cũng một hai giữ khoảng cách không cho lại gần mà."

Thủ quỹ "xuỳ" một tiếng, "Hai người hiền thế làm gì, nếu là một người biết điều, thấy rõ người ta đã có bạn gái thì phải né ra chứ, cho dù là việc công, hay chỉ trao đổi việc học cũng chừng mực thôi, thiếu gì người để nói chuyện chứ. Tao biết là Đỗ Thành Trí luôn có khoảng cách với mọi cô gái đấy, nhưng theo phép lịch sự thì cậu ta vẫn sẽ nói qua nói lại với bạn bè, mà người kia thì cứ lấn tới mãi, ghét thế!"

"Không thì Việt Chinh cứ nói thẳng với Trí là bạn không thích Trí nói chuyện với Chi Yên đi." Ý Lan đưa ra ý kiến, nhưng lớp trưởng biết Việt Chinh chẳng làm thế được, huống hồ Trí và Chi Yên còn là bạn cùng lớp.

Việt Chinh lắc đầu trước lời nói của Ý Lan, rõ ràng hai người ấy là bạn bè, nhỏ không thể trở thành một người không rõ lý lẽ và nhỏ nhen như thế được. Hơn nữa, đây là vấn đề của Việt Chinh, nhỏ tự ti trước Chi Yên.

Việt Chinh xua tay đẩy bọn con gái đang vây quanh về chỗ, còn mình xuống thư viện muốn tìm sự im lặng để bình tĩnh lại. Việt Chinh lướt qua những cuốn sách dày cộm về Khoa học, Thiên văn, sau giá sách nhỏ vô tình nghe được vài câu đối thoại nói về Chi Yên.

"Ở trong nhóm chat CLB đọc sách một mình bạn ấy chat hơn trăm tin bàn về abcxyz gì đó với anh hội trưởng. Mà từ đầu năm anh hội trưởng đã chẳng mấy khi nhiều lời trong nhóm chat cả, tại cũng năm cuối rồi. Đủ biết Chi Yên hiểu biết rất rộng luôn."

"Thật ra ý của bạn cũng trùng với ý nhiều người, nhưng bạn ấy lại khéo léo trình bày, cách giảo tiếp cũng thu hút lắm, kiểu đã nói là sẽ khiến người chú ý ngay, được yêu mến lắm."

"Điển hình của người có IQ lẫn EQ nhỉ."

"Ừ, mấy người khó tính khó gần cũng để ý đến là thấy ở một bầu trời khác rồi."

"Mà ấy, dạo này ai cũng để ý Chi Yên với Đỗ Thành Trí, nghe đâu là hai người này ăn ý mỗi lúc bàn luận về cái gì đó lắm."

"Đỗ Thành Trí có bạn gái rồi."

"Chỉ nói đến độ ăn ý trong chuyện bàn về khoa học thôi mà."

"..."

Việt Chinh mím môi nhìn cuốn sách mình lấy trong tay, trong lòng có từng cơn sóng mạnh đập ầm ầm vào lồng ngực khiến nhỏ bức bối, khó chịu.

***

Sau bữa trưa Việt Chinh một mình đến con ngõ đầy hoa dại ngồi xuống bóng râm in xuống đường, chú mèo cam lon ton lại gần cạ quanh người nhỏ. Việt Chinh bế nó vào lòng, nhắm mắt vùi mặt vào bộ lông mềm mại. Nhỏ giữ tư thế này đến khi loài lắm lông khó chịu vùng vẫy mới ngẩng đầu lên và trả công cho nó bằng ít hạt thức ăn. Điện thoại Việt Chinh rung lên vài đợt khi nhỏ ngắm nhìn chú mèo đang chén sạch bữa ăn, thủ quỹ chỉ gửi đến một nhãn dán trông khá khinh bỉ, phía dưới là ảnh chụp màn hình nó chụp từ Facebook Chi Yên. Cô bạn này đăng hình từ CLB Sách Khoa học, ảnh đầu tiên lại là hình chụp Trí, cậu không nhìn vào ống kính, chỉ ngồi một góc viết xuống giấy vài điều gì đó, những người khác cũng có trong các ảnh phía sau. Việt Chinh mím môi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không kiềm được vào xem trang cá nhân của Chi Yên.

Một cô nàng 17 tuổi có trang cá nhân nổi bật với hàng loạt bài review về sách, về cảm nhận tam quan, về cuộc sống, về đủ thứ mọi vấn đề nóng mà xã hội đề cập. Việt Chinh nhớ lại cuốn sách về Khoa học nào đó nhỏ đọc lúc ở thư viện, nhỏ chẳng hiểu gì, thế giới đó hoàn toàn không thuộc về nhỏ. Thế mà Chi Yên có thể đọc hiểu, có thể tìm hiểu, có thể bàn luận, có thể chung một bộ não như Trí.

Việt Chinh tắt điện thoại vùi đầu vào gối, nhỏ cảm thấy mệt mỏi khi bắt đầu biết để ý đến những người nổi trội xung quanh mình nhưng không biết cách tin vào chính mình.

Chiếc điện thoại lại rung lên từng đợt, lần là Trí gọi đến, Việt Chinh hít một hơi thật sâu cố gắng tỏ ra bình thường để không ảnh hưởng đến giọng nói mới bắt máy. Đầu dây bên kia lên tiếng ngay:

"Bạn muốn ngồi đó một mình, hay là mình có thể lại ngồi cạnh bạn không?"

Việt Chinh quay đầu về phía con ngõ, chẳng biết Trí đã đứng ở đó từ bao lâu rồi.

"Có chuyện gì mà bạn không thể nói với mình thế?" Trí lại hỏi.

Lúc trưa Trí đưa Việt Chinh về đến chiếc cổng trắng dưới giàn hoa giấy quen thuộc, Việt Chinh vẫn cười nhưng cậu thấy rõ đáy mắt nhỏ chẳng tươi tắn như thường ngày. Việt Chinh không biết nhỏ tệ nhất là việc che giấu cảm xúc của mình. Cậu đã hỏi Việt Chinh có sao không nhưng nhỏ chỉ bảo thiếu ngủ nên mệt. Làm sao Trí tin được lời giải thích này, cậu đoán Việt Chinh sẽ tìm đến con mèo để tự gặm nhấm một vài điều gì đó làm tâm trí xao lãng. Quả nhiên vừa vào con ngõ cậu đã thấy Việt Chinh hết ôm mèo lại xem điện thoại, xem điện thoại xong lại tự gối mình lạc vào mớ bòng bong.

Việt Chinh không thấy rõ mặt Trí từ khoảng cách này, nhỏ giữ điện thoại bên tai một lúc sau mới nói:

"Mình lung lay rồi." Sống mũi Việt Chinh cay xè, "Mình không biết bản thân mình như thế nào nữa..."

Trí nhận ra giọng Việt Chinh run run, cậu thấy cổ họng mình nghẹn lại.

"Mình chưa bao giờ nghĩ nhiều về mình và một người con gái khác cả, mọi thứ đến với mình đều quá suôn sẻ và mình hài lòng với điều đó. Nhưng mình bị đánh bại bởi nhiều thứ mà trước đó mình chưa từng để ý, nó cứ ập đến làm mình không có cách thấy mọi thứ vẫn ổn được nữa. Mình không biết tại sao cả, Chi Yên xuất hiện quá xuất sắc, nhìn bạn ấy có thể nói đến những điều trong tầm hiểu biết của bạn mình cảm thấy thua kém, cảm thấy giữa mình với bạn quá chênh lệch, cảm thấy chúng ta không thể nào là mây cùng tầng. Mình biết là mình vô lý, nhưng mình không kiềm được suy nghĩ và sợ hãi có một ngày bạn sẽ thấy mình quá bình thường. Mình đã nghĩ đến việc cố gắng tốt hơn để xứng với bạn, nhưng có những thứ mình không thể nào tiếp thu được để cố gắng hơn, mình..."

"Việt Chinh." Trí cắt ngang, "Ngay con ngõ này mình đã tặng bạn một lọ thủy tinh chứa đầy hạc giấy..."

Việt Chinh cúi thấp đầu, phải chăng nhỏ đã quên vì sao Trí phải lòng mình? Trí không nói thêm gì, cậu giữ điện thoại bước đến ngồi cạnh Việt Chinh mới tắt máy.

"Bạn phải tin mình chứ."

Sau khi nói hết những điều nghẽn mãi ở trong lòng, Việt Chinh không dám đối mặt với Trí, liệu Trí sẽ nghĩ gì khi cậu đã chân thành với Việt Chinh như thế nhưng thay vì cố gắng để theo kịp cậu, nhỏ lại ôm tự ti bước lùi?

Trí chưa bao giờ nghĩ tình huống này sẽ xảy ra trong mối quan hệ của cả hai, cậu miên man tìm câu từ ghép lại những gì mình muốn nói, một lúc sau mới cầm lấy tay Việt Chinh thủ thỉ:

"Việt Chinh này, mỗi sáng mình vừa chờ bạn vừa ngắm vườn hoa ba bạn chăm sóc trong sân. Không phải sáng nào tất cả các loài hoa đều đồng loạt nở đâu, có loài nở chậm hơn, có loài đến khi những màu sắc rực rỡ khác dần tàn nó mới bắt đầu nở rộ, tự có vẻ xinh đẹp của riêng nó. Và không phải bông hoa nào rực rỡ nhất sẽ được mình chú ý đến nhất đâu, trong những sắc màu nổi bật kia mình lại để ý đến nhánh hoa nhỏ xíu nhạt màu ở một góc. Sáng nào mình cũng theo thói quen nhìn đến nó dù có bị muôn màu của loài hoa khác lấn át và thấy nó xinh đẹp nhất, vì mình cảm thấy nó vẫn luôn có nghị lực vươn lên và tự tô màu cho cánh hoa riêng biệt của nó."

Bạn có hiểu ý mình không?

Thế giới này rất có nhiều người ưu tú hơn bạn, tài năng hơn bạn, nhưng nếu bạn lạc trong biển người mênh mông mình vẫn có thể tìm thấy bạn, nhìn thấy bạn đầu tiên. Trong mắt mình bạn là người rực rỡ nhất. Bạn không cần cố gắng làm theo những gì mình thích để ở bên cạnh mình, sở thích của mình, mình chỉ mong bạn tôn trọng nó. Nếu bạn muốn trở nên tốt hơn mình sẽ luôn ủng hộ bạn làm điều đó, nhưng tốt hơn bản thân bạn của ngày xưa, của bây giờ, không phải tốt hơn dựa theo cái bóng của người khác.

Bạn cảm thấy người khác ưu tú, nhưng mình chỉ thấy bạn ưu tú.

Bạn cảm thấy người khác cùng tầng mây với mình, nhưng mình chỉ thấy mỗi bạn trong bầu trong trời của mình.

Bạn cảm thấy người khác sẽ hợp với mình, nhưng mình chỉ muốn hợp với bạn.

Việt Chinh này, bạn còn có một con đường rất dài ở phía trước để bạn thoả sức tìm kiếm và nở rộ bản thân mình.

Hai mắt Việt Chinh đỏ ửng vì cảm động nhưng nhỏ vẫn cố kiềm lại dòng nước trên vành mi. Việt Chinh hít một hơi thật sâu đồng thời siết chặt tay Trí hơn.

"Mình dở hơi lắm phải không?" Việt Chinh hỏi.

"Ừ." Trí đồng ý với câu hỏi này, "Bạn giam cầm bản thân vào cái bóng của người khác và có suy nghĩ chúng ta không hợp nhau, bạn không tin bản thân bạn thì thôi, còn không tin mình cơ đấy."

Việt Chinh thấy chột dạ, nhỏ nắm lấy lòng bàn tay Trí kê bên má thành thật với những gì mình suy nghĩ: "Bạn không biết hình ảnh hai người ăn ý nói chuyện khiến mình thấy mình dư thừa như nào đâu. Mình cảm thấy bạn ấy để ý bạn, và mình chẳng thích như thế."

Trí nhăn mày, "Ăn ý chỗ nào? Bạn ấy hỏi thì mình trả lời theo phép lịch sự thôi, mình lúc nào cũng đứng cách bạn ấy cả khoảng, xung quanh còn có người khác mà. Việt Chinh, không phải cứ ai có mảng kiến thức về Khoa học gì đó thì mình sẽ bị hút vào đâu, mình không ham học như bạn nghĩ, mình không thích suốt ngày chỉ nói những thứ khô khan ấy, mình cũng cần để bộ óc nghỉ ngơi."

Việt Chinh nắm được câu cuối, nhỏ lí nhí hỏi: "Thế bạn thích nói đến thứ gì?"

"Chỉ cần là bạn nói thì cái gì nghe cũng vui cả, mình đều thích cả."

Việt Chinh nâng môi thành một nụ cười, tâm trạng rối tư tơ vò hoàn toàn bị đá bay mất bởi lời đường mật này.

"Không thích Chi Yên lại gần mình à?"

"Làm gì có cô gái nào thích một người khác giới gần mình thích chứ." Việt Chinh phụng phịu.

"Xin lỗi, mình không để ý đến cảm nhận của bạn."

Việt Chinh lắc đầu, "Sao lại thành bạn xin lỗi mình chứ, là do mình nhạy cảm quá..."

"Chúng ta đã hứa cùng nhau trưởng thành thật tốt mà, sau này có chuyện gì bạn có thể nói với mình được không? Đừng im lặng như hôm nay, mình biết chúng ta cần có riêng tư nhưng không phải như thế này. Việt Chinh, những con hạc giấy kia mang theo ước nguyện mình sẽ san sẻ được những thứ khiến bạn không yên lòng."