Hành Lang Hai Lớp

Chương 15-2: Câu Chuyện Nhỏ: Minh Tâm - Nắng Sẽ Về Bên Em




Một cô gái tốt sẽ gặp những điều tốt.

Tôi biết đến Tâm từ những năm cấp III, cô bạn ấy học ở lớp bên cạnh.

Tâm khá nổi trội trong toàn khối 10 năm ấy, không phải vì nhan sắc, không phải vì thành tích học tập, không phải con nhà gia thế. Tâm được biết đến với cái vẻ chanh chua, già mồm, và vô lý.

Tôi biết khá rõ về Tâm một phần cô bạn là bạn thân của người yêu tôi, một phần là những năm cấp III ấy khi lớp tôi và lớp cô bạn như chó với mèo, cô bạn luôn là người xung phong "lật đổ ách thống trị - chủ trương một đảng - một hành lang không hai chủ". Cô bạn từng nói thế. Chuyện ngày xưa khá là vớ vẩn. Nhưng tôi vẫn công nhận rằng ngày thơ ấy có Tâm mà tất cả chúng tôi đều có những kỉ niệm rất đáng nhớ. Có Tâm mà chúng tôi có một chút cấp III rõ tươi đẹp.

Ngày ấy khi cả tâm tư, tâm hồn, và lý trí vẫn còn thơ dại, tôi đinh ninh có thể hiểu được Tâm đang như thế nào. Nhưng bây giờ lớn lên gặp lại Tâm một lần nữa khi chúng tôi đã trưởng thành, tôi mới hiểu được Tâm đã cô đơn như thế nào ở quãng đời chúng tôi gọi là thanh xuân.

Cấp III Tâm không thiếu cái gì thuộc về tuổi trẻ cả. Mê trai, thần tượng K-POP, tiểu thuyết ngôn tình, hàng vặt quán cóc, chạy đôn chạy đáo vì học hành,... Những thứ mà hầu như nhiều đứa con gái cùng lứa đều trải qua. Nhưng Tâm khổ, khổ vì phải đưa những thứ tươi sáng nhất để che đi tâm tư u uất trong bản thân Tâm.

Không phải ai vui vẻ thì thật sự vui vẻ, không phải ai tỏ ra thích thú cái gì đó thì thật sự thích thú. Đối với cuộc sống, đối với xã hội lắm lúc phải giả dối với bản thân để làm bản thân vui vẻ một cách giả dối.

Đáng buồn là như thế.

Và Tâm đã sống đáng buồn như thế.

Ai đó đã nói với tôi rằng, mỗi cô gái trẻ đều mong ước có thể trở thành một nàng công chúa, hay trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đẹp có cái kết mĩ mãn. Nhưng với Tâm, khi nhớ lại ánh mắt không còn ngây thơ ngày sống chung với bàn ghế sách vở, tôi nhận ra mong ước của cô gái trẻ ấy chỉ là một cuộc sống bình an vừa sức của mình.

Tâm là hiện diện của thực tế tàn khốc của tuổi trẻ. So với bạn bè ngày ấy, tôi thực sự thương cảm Tâm.

Tôi thực sự mong Tâm hạnh phúc.

Ngày xưa ấy như những cơn bão ập đến khiến Tâm bị vùi dập, bão đi qua, mọi thứ lại trở về, nắng vẫn ấm, Tâm rồi sẽ được sưởi ấm để vươn dậy tiếp tục một cuộc sống như Tâm mong muốn.

Tôi biết, Tâm là cô gái tốt. Mọi cô gái tốt sẽ có kết cục tốt.

Bình yên nhé!

______________

*Lảm nhảm - ing*

Chào các cậu,

Mình không biết mình đã viết cái gì về Tâm =)) nhưng mình đã viết về Tâm, trong một ti tí vô thức. Khi mình bắt đầu chỉnh sửa cái chương ngắn ngủn lấp lửng chuyện quá lâu không ra chương mới, mình không hài lòng. Nhưng mình vẫn quyết định không chỉnh sửa bất cứ cái gì cả, vì mình thương Tâm thật sự.

Trong dự định, mình muốn viết một cái gì đó hoàn chỉnh về Tâm, như mình từng làm với Trí hay Ý Lan, nhưng mình lúc bình thường tính không bằng mình lúc không bình thường tính. =)))) Với Tâm, mỗi lần mình nghĩ về chính nhân vật mình tạo ra luôn có cái gì đó khó chịu, vì mình đưa ít nhiều thực tế để Tâm gánh. Rồi tự mình ít nhiều thấy được cái gọi là tàn khốc với nhiều người (con gái) trong thực tế, rồi mình bắt đầu lan man về Tâm ở chương này.

Mình viết tất cả các chương để mọi người giải trí, nhưng có lẽ chương ngắn về Tâm, mình viết để mình thương Tâm, mọi người thương Tâm, để mình sống thật, sống tốt, và mọi người cũng thế. =))))

Ai đó bảo, chớp mắt thấy mình già. =)))))

Vì thế, cảm ơn mọi người đã đọc, và cảm ơn nếu có thể hiểu cho mình.

Yêu thương,

Cỏ. ☘️