Tiếng vỗ tay làm cho mọi người phải chú ý ngoáy nhìn người tạo ra âm thanh. Đó là một nam nhân thân vận bạch y viền chỉ vàng sạch sẽ. Mái tóc trắng bay nhẹ theo chuyển động của hắn. Ở đai lưng có thắt một viên ngọc bội màu lam nhưng chỉ là nửa mảnh và một cây bút.
Đôi mắt hồ ly của hắn nhìn nhanh tất cả một lượt rồi đi đến đứng trước mặt Dương Mộc Thanh.
- Một màn vả mặt sắp diễn ra ngươi có muốn cùng xem?
Dương Mộc Thanh cảm nhận được luồng âm thanh từ đỉnh đầu nàng truyền đến, hẵn là đối phương đang đứng khá gần. Cô ngẩng đầu lên vì đôi mắt đã bị tấm vải che lại nên không thấy được dung nhan của nam nhân đứng trước mặt.
- Nếu gọi là vả mặt thì ta chỉ cần nghe âm thanh được rồi.
Giọng cô có chút lém lỉnh trả lời nhưng A Đào lại ghé gần tai cô nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vị trước mặt người là Thiên Tôn!
Thiên Tôn vốn là người cai quản Lục Thiên Châu và Ngu Vực nhưng năm đó hắn đã nhường Lục Thiên Châu lại cho Thế Đế cai quản thay hắn. Còn Ngu Vực cũng giao cho một người khác. Sau đó không ai biết được tung tích của hắn, cho đến giờ hắn xuất hiện cũng chẳng có ai nhớ mặt. Duy chỉ có đặc điểm nhận dạng chính là trên đai lưng của Thiên Tôn luôn mang theo nửa ngọc bội lam và một cây bút thần khắc hình rồng vàng.
- Tên nhóc này vậy mà có thể nhận ra thân phận của ta. Ngươi chỉ là một cận vệ bình thường thôi sao?
Dương Mộc Thanh khẽ nhướn mày. Với âm lực vừa rồi cô khẳng định chỉ có nàng mới có thể nghe được thôi vì rất nhỏ.
- Ngươi là bướm đêm à?
Thiên Tôn cười khan hai tiếng sau đó quay lại tiếp tục chuyện thị phi ban nãy.
- Sau khi ta bế quan tu luyện đến xuất quan thì người vô sỉ ta gặp đầu tiên chính là vị cô nương này đây.
- Ngươi! Ngươi nói ai vô sỉ? Ức hiếp một cô nương như ta mới là vô sỉ.
- Haha! Ta nói sai rồi!
- Biết vậy thì tốt, ngươi nên tránh ra một bên. Nam nhân mà nhiều chuyện của người khác thì xem ra gì nữa!
- Cô nương này không chỉ vô sỉ mà mặt còn rất dày nữa. Lát nữa bị vả mặt không biết có đánh động được tới lòng tự trọng không?
Dương Tam Điềm không giữ nổi bình tĩnh mà đứng lên đi khỏi ghế, dự định cho tên tóc trắng này một bài học. Nhưng đi chỉ được ba bước thì một hơi thở đầy áp bức xông đến khiến cô không thể tiến lên nữa.
- Ngươi ra uy cái gì, có giỏi thì…
- Tam Điềm! Muội đừng ồn ào nữa!
Tử Kỳ Đế Quân nhận thức được vị nam nhân trước mặt không phải là người sư muội dễ chọc vào. Với uy lực vừa rồi, dù chỉ là hơi thở thì cũng hơn hắn nhiều bậc. Có khi Thế Đế cũng phải kính nể hắn ba phần.
- Sao huynh lại cản muội! Rõ ràng Dương Mộc Thanh đã chặn muội ở cửa không cho muội vào đây xem thi đấu.
- Thật biết đổi trắng thay đen. Để các vị ở đây mở to mắt ra nhìn xem, lời nói của một Tiên Nữ bây giờ đáng tin cậy đến mức nào.
Thiên Tôn cầm cây bút thần vẽ một hàng chữ cổ phát sáng lên rồi biến mất. Giữa khoảng không xuất hiện khung cảnh trước cổng của nhà thi đấu này.
Mọi chuyện xảy ra lúc nãy đã hoàn toàn được mọi người ở đây nhìn rõ. Đám người Ngu Vực bênh Tam Điềm giờ chỉ biết cứng họng. Còn sắc mặt cô ta thì đã trắng bệch không nhúc nhích gì.
“Chát” một tiếng thanh thuý vang lên bên tai. Khiến Tam Điềm ong ong. Đến Khi định thần trở lại quay sang nhìn thì thấy mọi người đang cung kính chào Thế Đế.
- Ngươi có nghe rõ không?
Thiên Tôn quay sang hỏi Dương Mộc Thanh. Cô tỏ rõ ý phối hợp mà lắc đầu nói
- Vừa rồi không nghe rõ lắm!
“Chát…chát…chát”