Trương Mộc Tuệ nghe thấy con mình làm ở Phong Vân có chút quen tai sau mới chợt nhớ ra:
- Cháu cũng ở Phong Vân phải không Chí Kiên? Thế thì hay quá sau này phiền con giúp đỡ con bé rồi. Công ty nhà nó không làm lại chạy đi làm diễn viên. Dù có diễn không tốt thật nhưng cháu đừng ghét bỏ nó nhé!?
Bà quay sang nhìn cô thở dài nhưng trong mắt không có chút thất vọng nào cả mà lại chỉ có nuông chiều. Âu Chí Kiên thầm mừng trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không có cảm xúc gì trả lời:
- Đã là người cùng công ty thì cháu sẽ “chú ý” em ấy hơn cô yên tâm.
- Có câu nói này của cháu thì cô cũng an tâm rồi!
Dương Mộc Thanh dùng đôi mắt có thể bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm Âu Chí Kiên. Nhưng qua đôi mắt của Đàm Mạnh Hùng thì hắn lại thấy cô đang nhìn cậu ta một cách say đắm. Thấy ánh mắt có thể bắn ra lửa của cô, Âu Chí Kiên càng lộ ra vẻ mặt đắc chí.
- Hình như Dương phu nhân nhờ cậy sai người rồi thì phải? Tôi là chủ tập đoàn cũng như công ty giải trí Phong Vân-Đàm Mạnh Hùng.
- Ở đây ai mà không biết cậu là ai chứ. Có điều tôi muốn Chí Kiên và Thanh Thanh nhà tôi bồi đắp tình cảm thêm nên mới…
Dù Trương Mộc Tuệ không nói hết nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu được.
Dương Mộc Thanh không chuẩn bị tinh thần cho câu trả lời vừa rồi nên ho khan vài cái. Đàm Mạnh Hùng đưa tay ra vuốt lưng cho cô. Nhìn thấy cảnh này ai cũng kinh ngạc nhất là mẹ của nguyên chủ.
- Chẳng phải con đã nói là cho hắn vào danh sách đen rồi sao? Mẹ đừng có như vậy!
Cô nhẹ giọng nói với Trương Mộc Tuệ nhưng Đàm Mạnh Hùng lại ở gần cô nên nghe được lời này hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng lúc nãy chuyện xảy ra ở sân sau mẹ nghĩ con đã thay đổi quyết định rồi chứ!?
Bà nhìn qua con gái khẽ đưa tay lên cười trộm cô. Thoáng chốc hai má cô đã ửng một mảng hồng. Cô lắc đầu xua tay nói:
- Không thay đổi! Không thay đổi!
Rốt cuộc giữa cô và Âu Chí Kiên đã xảy ra chuyện gì? Thật ra sau khi cô bị kéo cùng ngã theo thì đã nằm trong lòng hắn. Vì nam nữ thụ thụ bất thân nên cô vội vàng muốn đứng dậy. Nhưng vì tà váy quá dài lúc đứng lên đã đạp phải khiến cô mất thăng bằng. Vừa hay Âu Chí Kiên đang ở thế nửa ngồi khi cô lao xuống thì hai người đã chạm môi. Bốn mắt nhìn nhau vài giây cô mới phản ứng lại mà tránh mặt sang hướng khác. Cùng lúc đó hắn cũng quay sang đấy nên hai người lại gặp phải cảnh ngượng ngùng chạm má nhau.
Trương Mộc Tuệ chỉ ồ lên một tiếng xem như đã hiểu.
- Con ở đây mẹ đến kính rượu với Âu tiên sinh rồi chúng ta cùng về nhà.
- Vâng!
Ngay khi Trương Mộc Tuệ quay lưng rời đi thì Âu Chí Kiên bước về phía cô. Thấy hắn đến cô lùi sau một bước nói với Đàm Mạnh Hùng:
- Về sau đừng đưa tôi dự án nào dính dán đến hắn.
- Mẹ em vừa mới nhờ tôi giúp đỡ em đấy. Chúng ta phải cùng nhau hợp tác nhiều hơn mới không phụ lòng phụ huynh chứ!
- Bị liệt một bên mặt hả?
Âu Chí Kiên có chút hoài nghi về sự cuốn hút của mình. Phải nói đây là nụ cười quyến rũ biết bao nhiêu thiếu nữ tuổi hồng vậy mà cô cho là hắn bị bệnh? Đàm Mạnh Hùng thấy rất hài lòng vì sự độc miệng của cô không chỉ có mình hắn nếm qua. Ít ra không bị mất mặt một mình.
- Nếu cô có thể tăng doanh thu cho Phong Vân thời gian sắp tới thì tôi có thể suy nghĩ lại.
Đàm Mạnh Hùng ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đã sớm đồng ý với yêu cầu của cô.