Hàng Yêu Phục Anh

Chương 47: Người phục vụ rốt cuộc là ai?




Nấm của Quỷ bị trọng thương hắn dùng toàn lực hất tay Mạnh Cầm ra. Nhân lúc pháp trận trói buộc hắn đã bị phá vỡ nên liền tẩu thoát.

Bên này Dương Mộc Thanh đã cảm nhận được trận pháp của mình bị phá. Nét mặt cô biến sắc. Đàm Mạnh Hùng lúc nãy đang trong cuộc họp nhưng bị cô gọi đến làm tài xế. Thế là lần đầu tiên Đàm tổng bỏ họp giữa chừng.

- Cô sao vậy?

- Trận pháp bị phá rồi.

- Vậy có nên lại khu rừng trước không?

- Không! Cứ đến quán ăn đó.

Cô và Đàm Mạnh Hùng đã đến quán ăn, buổi sáng khách có vẻ không đông vì có lẽ mọi người đều đã đi làm. Cô chọn đại một chỗ ngồi gần bức tường phủ đầy rêu. Nhân viên cũng nhanh chóng đến hỏi:

- Hai người ăn cái gì?

Hắn vẫn còn nhớ lần trước ăn ở đây bị trúng độc khiến cơ thể hắn mệt mỏi cạn kiệt sức lực mà ngất đi. Ánh mắt Đàm Mạnh Hùng có chút ghét bỏ nhưng vẫn trả lời thản nhiên

- Hai bát mì hoành thánh.

Khi nhân viên đi vào trong bếp chuẩn bị, cô quay sang bức tường phủ rêu xanh mà quan sát. Đây là dạng rêu tản. Chợt cô cảm nhận được thứ cô chờ đã xuất hiện. Cô đưa mắt nhìn về phía bếp thì thấy một sợi chỉ đỏ đang dài ra và tiến về phía cô.

Dương Mộc Thanh mĩm cười khiến người đối diện khó hiểu:

- Cô lại đang giở trò gì?

- Đi bắt yêu thôi!

Dương Mộc Thanh đứng dậy đi lần theo sợi chỉ đỏ, hắn cũng đi theo nhưng nội tâm lại không ngừng suy nghĩ:

“Chỉ tình cờ ghé đây ăn mà thế quái nào lại là quán có yêu quái vậy chứ? Là do xui hay do lực hấp dẫn nhỉ?”

Người nhân viên không có trong phòng bếp, cô nhìn sợi chỉ đỏ được xuyên qua một khe hở nhỏ của một bức tường đầy rêu xanh, trên tường còn chưng bày nhiều ấm trà bằng gốm sứ. - Ngươi thấy bức tường này có điểm gì khác lạ?

- Theo cô nói thì bên trong có mật thất?

- Cũng thông minh đó chứ! Đồng đội này không báo!

- Không phải tự nhiên tập đoàn Đàm thị lại đứng đầu cả nước.

Đàm Mạnh Hùng cười nhếch môi, tiến gần quan sát bức tường và những đồ trang trí thật kỹ. Nhưng hắn không hề thấy sợi chỉ đỏ mà trực tiếp đạp lên.

- Ngươi nhích qua một bên, che mất tầm nhìn ta rồi.

Cô nhìn bên trái hắn nhìn bên phải được một lúc không phát hiện gì thì cả hai cùng lúc đổi hướng. Trùng hợp lại là bốn mắt chạm nhau.

Hắn chậm rãi chuyển ánh mắt xuống sóng mũi cao và nhỏ gọn của cô, ở giữa bên phải có một nốt ruồi nhỏ. Xuống một chút là đôi môi hồng đang hơi mở hờ. Thì ra là mở miệng ra mắng người.

- Ngươi kề sát ta như vậy làm gì. Còn không tránh ra một bên. Hít lấy hết không khí rồi phả vô mặt ta CO2 à?

Đàm Mạnh Hùng xê dịch người qua bên phải đồng thời giả bộ đưa tay lên cầm một ấm trà trước mặt xoay qua lại quan sát. “Hắn vừa bị ai nhập rồi mới thấy cô ấy thật đẹp nên đã bị thất thố, vẫn không thể quên mục đích ban đầu là gì được. Tỉnh táo lại!!”

“Cạch” âm thanh vang lên và bức tường dần chuyển động. Bức tường chia ra làm hai cánh cửa đẩy dần sang hai bên. Trước mặt chỗ hai người đứng dần xuất hiện một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Dương Mộc Thanh giơ ngón tay cái với hắn. Sợi chỉ đỏ cũng sáng lên do dưới đây hơi tối. Lúc này Đàm Mạnh Hùng mới nhìn thấy nó.

- Sao lại có sợi chỉ đó ở đây, nó… nối với cô?

- Nhìn thấy rồi sao? Thấy rồi thì tránh xa một chút đừng giẫm lên nữa.

Cô trừng hắn một cái rồi đi xuống trước. Hắn đi sau mang bộ mặt khó hiểu “hắn có đạp lên hồi nào mà kêu đừng làm nữa? Hắn mới nhìn thấy thôi mà??”

Hai người bọn họ đi sâu vào bên trong, mùi rêu sộc thẳng vào mũi thật khó chịu. Bất ngờ cô dừng lại, đưa tay ra sau ra hiệu cho hắn đừng làm ồn. Cô nhìn thấy người phục vụ ban nãy đang đứng quay lưng về phía cô. Đàm Mạnh Hùng cũng cẩn thận từng bước đến gần chỗ cô cùng quan sát.

Trước mặt người phục vụ đó là một vật thể to tròn hơi nhọn lên ở chóp, vật kế bên cũng có hình dáng tương tự nhưng nhỏ hơn một chút và trên chóp của nó được buộc một sợi chỉ đỏ kéo dài đến chỗ cô ấy.

- Ngươi lại bị trọng thương? Ta giữ ngươi còn được tích sự gì? Khéo lại kéo ta chết cùng!