Cậu thanh niên tóc nâu lại ngồi bật dậy ra sức muốn thoát khỏi sự trói buộc, sợi dây thường xuân càng ánh lên tia sáng xanh giữ chặt lấy người cậu ta.
Dương Mộc Thanh cắt máu tay vẽ ra một tấm bùa phi về phía đó. Cậu ta dần có ý thức và bình tĩnh lại. Cô lại gần hắn, lúc đầu cậu có chút dè chừng nên lùi ra sau cách cô vài bước. Cô vươn tay ra kéo cậu nhóc trở lại phía mình. Nhìn dáng dấp cậu ta khoảng chừng 16 tuổi.
- Là em tấn công ta trước! Bây giờ biết sợ rồi?
- Không! Không có! Em không hề muốn tấn công chị! Là sự thật. Lúc nãy khi đang định loại bỏ cây nấm đang kí sinh trên người cây Sồi ra thì đột nhiên nó xì ra một làn khói trắng, sau đó em chỉ nghe thấy âm thanh bên tai rằng “Giết nó cho ta”. Em thật sự không biết mình đã làm gì.
- Nhóc tên gì?
- Em tên Mạnh Cầm.
- Em muốn cứu cây Sồi kia? Vì muốn trả nợ ân tình sao?
Mạnh Cầm ngơ người nhìn cô gái trước mặt. Loài chim sơn ca của cậu chỉ có tuổi thọ dài nhất khoảng 12 năm mà thôi. Nhưng do cậu có căn tính nên đã ở trong khu rừng này hấp thụ linh khí trời đất tu luyện. Cho đến một đêm mưa giông ập đến, những tiếng sấm vang rầm trời, kèm theo những tia sét chớp nhoáng báo hiệu cho việc Mạnh Cầm sắp phải độ kiếp. Cậu đã tròn 12 năm tuổi nếu thành công sẽ được hoá thành người, còn không thì chỉ là cái chết tuân theo tự nhiên mà thôi. Đêm đó gió rít thổi mạnh vô cùng, những hạt mưa không ngừng dội xuống xối xả, đôi cánh nhỏ của Mạnh Cầm ra sức đập mạnh để rướn người bay về phía cây Sồi to trước mặt để trú mưa, tránh sấm sét. Nhưng chưa bay được đến nơi thì một đạo thiên lôi giáng thẳng vào chú chim nhỏ bé ấy. Chú chim chao đảo một chút rồi giữ lại thăng bằng. Mạnh Cầm đã tu luyện được một thời gian nên còn có thể cố trụ bay thêm được một đoạn, sắp đến cây Sồi rồi đột nhiên đạo thiên lôi lần nữa đánh xuống. Lần này chú chim không đập cánh nổi nữa mà thả rơi tự do.
Lần nữa mở mắt ra. Dưới gốc cây Sồi là một chàng thiếu niên chừng 12 tuổi tóc nâu. Cơ thể trần trụi nhưng nhờ có những chiếc lá sồi che chắn lại. Chuyện cũng đã qua rất nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn luôn nhớ ơn.
Dương Mộc Thanh thấy cậu nhóc nhìn mình mà không trả lời hay nhúc nhích gì cả. Cô dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực Mạnh Cầm. Lúc này mới kéo cậu về thực tại.
- Chị là ai? Sao lại biết chuyện của em?
- Dương Mộc Thanh. Với tu vi hiện giờ của em, chỉ tổ dâng mạng cho tên yêu quái đó đối phó ta thôi. Đứng ra một bên đi!
Cô biết người đàn ông vừa rồi đã chạy về vỏ của hắn mà trốn rồi. Cô cười khẩy bước đi về phía cây sồi. Nhưng lúc này Đàm Mạnh Hùng đã không thể chống cự thêm được nữa, toàn thân như không còn sức lực ngã rạp xuống đất.
Dương Mộc Thanh nhìn thấy cảnh này cũng không hốt hoảng như biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy. Cô thả dây thường xuân ra để nó quấn lấy hắn nhằm mục đích ổn định phần dương khí đang bị ai đó muốn rút đi. Dùng thêm một giọt máu ấn vào giữa trán của Đàm Mạnh Hùng.
Chứng kiến hết một màn này Mạnh Cầm không khỏi ngưỡng mộ.
- Thu ánh mắt đó lại! Khiêng tên này ra xe giúp ta.
Cậu bé 16 tuổi thoáng chốc biến lớn thành chàng trai cao to như 20. Bước đến cõng Đàm Mạnh Hùng ra ngoài.
Dương Mộc Thanh ở lại, xoè tay ra liền xuất hiện 8 cây đinh đỏ hồng. Cô tiến lại cây sồi cắm xung quanh dưới đất ở 8 hướng chính. Tạm thời trấn giữ tên đầu trọc ngươi vậy. Cô nhỏ máu xuống trận pháp, ánh sáng loé lên cho thấy đã thành công.
“Reng…reng…reng” là Hà Nhi gọi đến. Cô nhắc máy hỏi bà:
- Không có ai gặp nguy hiểm chứ?