- Nguyệt Phụng! Hôm nay lại không có lịch quay nên bà đến thăm tôi đúng không? Vào nhà đi.
- Hôm nay có lịch quay nhưng vừa kết thúc xong sớm nên mới ghé đây thăm bà nè.
- Ầy dà! Tôi đã nói với bà rồi. Bà đến chơi với tôi là tôi vui rồi sao lần nào cũng tay xách nách mang làm gì cho cực vậy.
- Tôi đâu có cho bà mà là cho cháu trai của tôi mà, bà khách sáo làm gì.
Hai người vừa đi vào trong nhà vừa tám chuyện, đến lúc đứng ở giữa phòng khách thì Thái Nguyệt Phụng dừng lại đưa tay lên sờ vào bụng của Hà Nhi, khuôn mặt bà ta liền biến sắc.
Tại sao cái thai lại khoẻ mạnh như vậy? Hôm nay đến là để kết thúc cái mạng nhỏ này để tăng công lực sao giờ trong người Hà Nhi lại không còn một tia âm khí nào hết?
- Có chuyện gì sao Nguyệt Phụng?
Lúc này trận pháp mà Dương Mộc Thanh bày ra khi nãy hiện lên và cô từ phòng ngủ của khách bước ra ngoài, bà Hà Nhi nhanh chóng lui ra xa. Thái Nguyệt Phụng thì không thể nhúc nhích được nữa.
- Hai người đây là đang chơi trò gì vậy? Mau thả tôi ra.
Dương Mộc Thanh không trả lời mà trực tiếp thi triển phép, sợi dây thường xuân cũng phối hợp, lúc này thân dây xuất hiện thêm hàng chục nhánh vươn về phía Thái Nguyệt Phụng và từ từ quấn chặt cơ thể bà ấy. Đau đớn da thịt rồi truyền đến tận xương cốt khiến cho bà ta kêu lên thất thanh.
- Hà Nhi! Mau cứu tôi! Tôi đau quá. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao bà lại để người ta làm đau bạn của mình như vậy chứ? Mau ngăn cô ta lại đi. Aaaaa
- Xưa nay người và yêu không chung đường, nay ngươi lại gây hại đến phàm nhân. Nói! Ngươi biết tội của ngươi chưa?
- Cô là ai? Tôi đã hại ai bao giờ chứ!
- Chưa hại ai bao giờ? Vậy một con nhện yêu như cô đáng ra đã mấy trăm tuổi sao gương mặt vẫn còn xinh đẹp như vậy? Nếu không nhờ vào việc hút dương khí của người khác thì ngươi sớm muộn đã là một bà lão già xấu chết đi được.
- Câm miệng!!! Hà Nhi bà đừng tin cô ta nói bậy. Chúng ta làm bạn biết bao nhiêu năm nay chẳng lẽ bà còn không rõ con người tôi như thế nào sao? Hic hic cô gái này chỉ là đang nói vớ vẫn mà thôi. Cô ta đang vu oan cho tôi bà hãy tỉnh lại đi.
- Sắp chết còn cứng miệng? Ta không thích nhất chính là làm mà không dám nhận, sai không biết sửa. Tiếp chiêu!
Dương Mộc Thanh giơ hai tay chéo trước ngực ngưng tụ thần lực. Mắt thấy cô sắp tung sát chiêu Thái Nguyệt Phụng lại van nài Hà Nhi cứu lấy mình.
- Hà Nhi không được để cô ta tiếp tục, nếu không ta sẽ chết mất. Huhuhu bao năm qua chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, tôi sớm đã xem cô như tri kỷ của mình, xin bà hãy cứu lấy tôi lần này thôi. Tôi hứa tôi sẽ sống thật tử tế, tôi sẽ không đến gặp bà nữa, là tôi không đúng, tôi không nên lợi dùng tình cảm bạn bè của chúng ta mà cướp đi dương khí của cô. Tôi biết sai rồi, Hà Nhi bà cho tôi một cơ hội đi có được không?!! Aaaaa cầu…xin…bà đưa cô ấy ra khỏi đây đi.
Hà Nhi nghe Thái Nguyệt Phụng cầu xin, bà nghĩ đến khoảng thời gian hai người cùng nhau đi chơi rất vui vẻ, tâm sự đủ chuyện trên đời, đột nhiên mất đi một người bạn thân thiết bà không kiềm lòng được.
Dương Mộc Thanh ngưng tụ thần lực đã xong, cô nhìn ra được bà ta không thật sự biết sai và một chút nào ân hận cả. Tinh thần lực của bà ta là một màu đen tuyền. Chứng tỏ là một con nhện tinh đã làm qua rất nhiều chuyện độc ác. Nhưng cô vẫn là muốn cho nó một cơ hội quay đầu hướng thiện.
- Đừng dong dài nữa, sau khi phong ấn ta sẽ đưa ngươi đến một ngôi chùa để ngày ngày nghe kinh phật, thanh tẩy đi ma chướng.
- Phuy!!! Ta mà cần đến nơi đó? Ngươi tự đi mà đến.
Thái Nguyệt Phụng nãy giờ chính là đang kéo dài thời gian để chờ cơ hội tẩu thoát. 10 ngón tay của ả ta lúc này lộ ra nhọn hoắt cắt đi những nhánh dây thường xuân đang dần siết lấy cổ mình. Sau lưng mọc ra 4 chân nhền nhện bén dài cắt đứt những nhánh dây quấn quanh thân ả. Dương Mộc Thanh từ tư thế hai tay chéo trước ngực tung chưởng về phía Nhện tinh, 8 cây đinh phát ánh sáng sợi dây thường xuân nhận được thần lực liền biến to hơn, nhiều nhánh mới đâm ra trực tiếp tấn công. Chỉ trong chốc lát mấy chân nhện đã bị khống chế.
- Phong ấn!!!