Hàng Yêu Phục Anh

Chương 10: Cảnh cáo




Đàm Mạnh Hùng cười khan một tiếng. Bất kính ư? Đây là câu chuyện buồn cười nhất trong suốt mấy năm hắn ở thương trường nghe được đó. Hắn bỏ một tay trong túi quần từ từ bước về phía Dương Mộc Thanh. Miệng cười như không cười.

Nhưng lúc này cô lại tháo sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc đỏ vì vậy mà bung xoã ra rơi tán loạn trên vai, khoảnh khắc ấy trong cô ấy thật soái khí. Không để đối phương nghĩ ra cô sẽ làm gì tiếp theo, cô đã tiến lên dùng sợi dây thường xuân quấn lấy cổ hắn rồi quật ép vào chiếc xe. Không cho đối phương có cơ hội phản kháng. Sợi dây thường xuân cũng tự mình siết lấy cổ Đàm Mạnh Hùng.

Đàm Mạnh Hùng mở to hai mắt, trong đôi mắt là sự bất ngờ không thể che giấu được. Hắn muốn dùng lực để xoay người nhưng tuyệt nhiên bị cô ép lấy không thể nào nhúc nhích. Hắn dùng hai tay cầm sợi dây thường xuân muốn nới lỏng ra nhưng không thể được. Dường như hắn càng cố gỡ ra nó lại càng siết chặt thêm vậy. Đàm Mạnh Hùng bất đầu thiếu dưỡng khí, hô hấp rất khó khăn.

Vương Quân mở cửa xe xông đến đẩy Dương Mộc Thanh sang một bên, sợi dây thường xuân cũng nhanh chóng thu về quấn trên tay Dương Mộc Thanh.

Thật ra Dương Mộc Thanh chỉ muốn tên kia phải trả giá cho sự vô lễ vừa rồi thôi không đến mức muốn giết hắn, nên mới dễ dàng để người đó đẩy cô ra. Truyện Việt Nam

Đàm Mạnh Hùng được thả ra cũng rất chật vật, hắn ôm cái cổ đã đau mà cố hít thở lại đều. Ánh mắt đặt lên người con gái trước mặt có chút dè chừng.

- Biết sợ rồi sao? Bớt làm màu trước mặt ta đi, mau lái xe.

Dương Mộc Thanh cười như không cười, lúc nãy chính tên này đã dùng điệu bộ này đối với cô, bây giờ cô chỉ là trả lại cho hắn mà thôi, cô mở cửa bên cạnh ghế lái đi vào trong xe đợi người.

Đàm Mạnh Hùng tay siết chặt. Đây là lần đầu tiên trong đời có người dám đối xử với hắn như vậy.

- Đàm tổng hay là đưa chìa khoá cho tôi, để tôi lái xe chở Dương tiểu thư về nhà.

- Không cần.

Hắn biết rõ Dương Mộc Thanh là chỉ định để hắn lái xe, nếu đã vậy thì để hắn lái cho xem.

- Biệt thự Dương gia

- Tôi biết



Đôi mắt hoa đào lại lần nữa nhìn qua hắn do cô nhìn hơi chăm chú nên hắn có hơi hoảng loạng. Lại chuyện gì nữa đây? Vừa rồi cũng không nói gì bất kính đi?

- Cơ thể ngươi không sạch sẽ

- Chỗ nào không sạch sẽ?

Đàm Mạnh Hùng tưởng trên người hắn thực cự có chỗ nào bị dính bẩn nên đưa mắt nhìn xuống bộ âu phục thì cô lại nói tiếp, tay trỏ chỉ vào cổ có lần màu đen sậm là do dấu vết khi nảy bị cô dùng dây siết cổ.

- Chỗ đó chuyển màu đen tức là trên người ngươi có phần âm khí đeo bám. Cụ thể là cái gì thì ta vẫn chưa biết được.

Vì sức mạnh chỉ mới dung hoà được khoảng 20 đến 30 phần trăm nên việc phán đoán chính xác cụ thể đó là thứ gì còn có chút khó khăn.

Đàm Mạnh Hùng nghe xong có chút ngây người tay đưa lên sờ cổ rồi nhìn vào gương, quả thật vết hằn có màu đen đậm.

Bình thường việc hắn hít thở đã có chút nặng nề rồi, khi nãy còn bị siết cổ chặt như vậy nữa khiến hắn muốn ngất ngay tại chỗ.

- Cô biết cả chuyện này?

- Giờ chưa thể giúp người tiêu diệt triệt để đám phiền phức đó. Cứ sống với chúng thêm một khoảng thời gian nữa đi.

Dương Mộc Thanh đã không còn nhìn hắn nữa mà quay mặt nhìn về phía trước, mắt nhắm lại tay phải đỡ đầu tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện nữa.

- Đám phiền phức mà cô nói đó là gì? Cô nói chuyện như người cõi trên mới xuống vậy? Còn xưng ta với ngươi nữa chứ? Cô dạo này đóng phim cổ trang gì mà bị lậm dữ vậy?

Đàm Mạnh Hùng đưa ra hàng loạt câu hỏi mong muốn được giải đáp nhưng đổi lại chỉ nghe được tiếng thở đều đều, nhanh như vậy mà cô đã ngủ rồi. Ý nghĩ muốn chỉnh Dương Mộc Thanh lúc nãy cũng biến mất. Đành chờ dịp khác vậy.