Chương 65
Sau khi tôi phát hiện ra mình đã có một pha xử lí đi vào bể phốt, tôi nhanh trí dẫm mạnh vào chân hắn rồi bỏ chạy xuống nhà mình. Bố mẹ chính là người duy nhất có thể cứu rỗi tôi bây giờ.
Trái tim tôi vì sợ hãi mà nhảy loạn xạ, trống ngực đập thình thịch. Tôi gọi to:
"Bố mẹ ơi cứu con!"
Thấy tôi đang hoảng sợ, hai người lo lắm, mẹ tôi chạy từ phòng bếp ra:
"Chuyện gì thế con yêu?"
Bố tôi đang đánh răng giở cũng chạy ra hỏi:
"Sao ế on?" \(Sao thế con?\)
Tôi chỉ tay lên cầu thang, trả lời:
"Bạn Toàn... bạn Toàn muốn đánh con."
Hắn dù đột nhập bất hợp pháp vào nhà tôi nhưng vẫn ngang nhiên lắm, thong thả đi xuống, nhìn tôi đầy hàm ý khiến tôi không khỏi lạnh sống lưng. Tôi đã rút ra được một kinh nghiệm cho mình: không nên đùa với Trần Mạnh Toàn!
"Con chào bố mẹ."
Khiếp, gọi "bố mẹ" ngọt sớt như đường.
"Hai đứa có chuyện gì mà lại đuổi nhau khắp nhà thế?"
Mẹ tôi hứng thú hỏi, không hề để ý tôi đang bị hắn đuổi, chạy vô cùng cực khổ. Tôi hét lên:
"Mẹ cứu con! Cậu không được lại đây."
"Sáng ra đã sung mãn thế rồi. Trân trọng đi con, bố mẹ giờ già rồi có đùa nghịch được nưac đâu."
Tôi chạy thục mạng, không cần biết trời trăng mây khói gì. Tiếng mẹ cứ văng vẳng bên tai:
"Linh cố lên. Toàn cố lên con trai!"
Trong nhà quá nhỏ, tôi quyết định chạy ra ngoài được, vội đến nỗi dép không kịp xỏ, chỉ với tay cầm được một cái.
Cái cẳng chân hôm qua chống đẩy nó đã đau rồi, nay lại bị hắn đuổi thêm nữa, chắc mai tôi khỏi xuống giường được luôn.
Lúc này còn trẻ người non dạ, tôi không hề biết rằng như thế này còn quá nhẹ nhàng. Sau khi phát sinh quan hệ, hắn khiến tôi biết được cảm giác không thể cử động nổi là như thế nào.
Tôi chạy được một đoạn, cuối cùng phải dừng lại vì quá mệt. Hắn giữ chặt tay tôi, cười đểu:
"Chạy đâu cho thoát?"
"Cậu cút ra, tôi cho cái dép vào mặt bây giờ!"
Không ngờ lớn bằng từng này rồi hai đứa vẫn còn chơi trò đuổi bắt như thế này. Tôi giơ dép lên doạ hắn.
Mông tôi đột nhiên tê rát. Tên này giữa ban ngày ban mặt lại dám vô mông tôi.
"Cho chừa cái tội thích đánh lén. Lần sau như vậy là tôi hôn cậu giữa trường luôn đấy."
Tôi hốt hoảng, đưa mắt nhìn xung quanh. Thật may trên đường không có ai cả. Không thèm chấp nhặt với hắn, tôi bực bội đi bộ về nhà.
Hắn ngoan ngoãn lắm, không đi ăn nhờ ở đậu nữa mà về nhà của mình. Tôi nhìn theo, thấy mẹ hắn đang ở trên ban công nhìn xuống, mặt cô vô cùng hớn hở:
"Linh với Toàn nhớ! Mẹ thấy hết hai đứa vừa làm gì nhau rồi nhớ! Eo ôi ngại quá, ban ngày ban mặt..."
Tôi bị lời cô nói làm cho phát ngại, chạy một mạch vào trong nhà, không chào hỏi cô nữa.
Lúc đi học, hình như hắn theo dõi tôi hay sao ý. Tôi vừa ra khỏi cổng là thấy hắn. Tôi đi trước, hắn lững thững đi theo sau. Đến gần trường, sợ có nhiều cặp mắt hình viên đạn chiếu nhìn tôi, tôi quay đằng sau nói với hắn:
"Cậu tránh xa tôi ra, tôi không muốn bị fan cậu băm ra đâu!"
"Ai dám động vào cậu?"
Hắn còn giả nai chứ. Ai chẳng biết bạn Toàn lắm fan hâm mộ, nhìn cái mặt là biết phởn đến tận nóc nhà rồi.
Tôi trả lời:
"Fan cậu chứ ai? Chúng nó đè tôi bẹp dí."
"Có tôi rồi thì sợ gì, cùng lắm cả hai cùng bị đè bẹp."
Hết cách, tôi lại nén cơn đau ở chân, tăng tốc chạy thật nhanh. Hắn không hề buông tha, đuổi theo tôi.
Tôi hét lên:
"Cậu bị hâm à? Người ta hiểu lầm đấy!"
Vừa tức vừa mệt, điên không chịu nổi. Trên trường tôi không thể bảo vệ hắn vì hắn có đám fan bảo vệ, động vào một sợi lông tơ của hắn đã toi rồi, lũ con gái mà lên cơn ghen thì thôi rồi Lượm ơi, phải nói là đáng sợ hơn cả mẹ tôi lúc có sừng. Hắn đuổi theo tôi như thế này ít nhiều sẽ có hiểu lầm.
"Hiểu lầm cái gì? Tôi với Linh là hàng xóm, đi chung với nhau là chuyện bình thường. Chưa kể đến tôi còn là chồng của Linh."
Hắn muốn tôi bị ám sát mới hài lòng à, cuống quá, tôi phải lôi hắn vào bụi chuối ven đường bắt đầu bài giảng. Tôi nói rất nhiều, đại khái là hắn có rất nhiều người hâm mô, trên trường tôi với hắn coi như không quen không biết, nếu không tôi sẽ bị đám fan của hắn giết chết. Thế mà mặt hắn cứ tỉnh bơ, không hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tôi hết cách, phải xuống nước:
"Thế giờ cậu muốn sao? Nhanh lên không mấy con sâu chuối nó bò lên người bây giờ!"
Hắn đảo mắt suy nghĩ, chậm chạp trả lời:
"Ở nhà cậu phải gọi tôi là chồng."
"Mơ đi!"
Hắn định quay người rời đi, tôi một lần nữa sợ hãi kéo hắn lại, nịnh nọt:
"Hạ điều kiện xuống được không?"
"Vậy thì mỗi sáng phải cho tôi ăn "cháo lưỡi"."
Ối trời tưởng chuyện gì, chuyện này thì đơn giản lắm luôn. Tôi với hắn thống nhất bản giao kèo, từng đứa một chui ra khỏi bụi chuối rậm rạp, đóng vai người dưng nước lã đi đến trường.
Đến trường tôi nghe một tin shock ơi là shock! Shock từ đầu đến chân! Thầy giáo dạy bộ môn thể dục lớp tôi Đinh Thanh Quân bị nhà trường kỉ luật công khai vì thiếu trách nhiệm, ý thức trong việc giảng dạy. Cụ thể là thầy Quân năm lần bảy lượt không dạy dỗ học sinh, để lớp tự quản với nhau, bỏ đi xuống văn phòng uống nước chè, nói chuyện phiếm với các thầy cô trống tiết. Điều này thì cũng bình thường, không biết ai làm quá lên, báo lên hội đồng, cuối cùng hiệu trưởng đã quyết định kỉ luật thầy. Khỏi phải nói tôi vui thế nào đâu. Vụ hôm qua tôi còn cay thầy lắm, đi có tí mà phạt nặng. Bị thế là đáng! Ui nghĩ đến lại thấy tức, tại thầy chân tay tôi muốn rụng ra luôn này!
Không biết ai đã có gan báo lên với nhà trường như vậy nhỉ? Lòng tôi dâng lên nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được. Viết vào một tớ giấy vài chữ: "Cậu làm à?" rồi đưa cho hắn.
Đừng nói là hắn làm thật nhé, mà cũng có khả năng lắm ý, tôi thấy hắn khoe hiệu trưởng trường này là em trai bố hắn cơ mà.
Thật bất ngờ, câu trả lời tôi nhận được là cái lắc đầu từ hắn.
\_\_\_còn\_\_\_
Lên 500 like mai lại có bão to.