Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 58





Trong lúc điều khiển trận đấu, Sato có chút thất thần.

Cú xoay người không tập trung làm anh té ngã khiến Yumi giật thót tim, tay cô nắm chặt lại, đúng lúc này camera lại quay đúng vị trí chân của Sato, có vẻ cú ngã khá mạnh, khiến đầu gối Sato trầy đi một mảng da.

Sato vẫn bình tĩnh đứng dậy, anh không quan tâm vết thương của mình, vẫn tiếp tục theo sát trận đấu.

Tổ trọng tài lúc này cũng đầy lo lắng, Kimura nhìn thấy qua màn hình VAR, anh nhăn mặt nói qua thiết bị liên lạc:
“Sato, cậu không sao chứ?"
“Tôi ổn, không sao." Sato trả lời dứt khoát.
Vừa lúc một cầu thủ phạm lỗi Sato liền thổi còi tạm dừng trận đấu.

Pha phạm lỗi tương đối nặng, Sato rút thẻ vàng để phạt, cầu thủ bị phạt phản ứng rất mạnh, anh không chấp nhận hình phạt Sato đưa ra.

Mặc cho cầu thủ ra sức giải thích, Sato vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, pha phạm lỗi rất rõ ràng, dù cho vô tình hay cố ý thì cũng phải nhận phạt.
Lần đầu tiên Yumi nhìn thấy Sato lạnh lùng đến mức như vậy, hình như tâm trạng anh rất tệ.


Yumi vẫn theo dõi sát từng cử chỉ của Sato.

Cô thót tim mỗi khi thấy có cầu thủ nào sút bóng về phía anh.
Hiệp một kết thúc, tất cả mọi người đều đi vào nghĩ ngơi giữa hiệp.

Sato cầm bóng, Hiroshi và Toma là trợ lý trọng tài, lúc này cũng đang chạy về phía anh.
“Chân cậu có sao không?" Hiroshi hỏi khi thấy chân Sato tróc da.
“Không sao, chỉ bị trầy da thôi.” Sato vẫn lạnh nhạt, dáng vẻ không hề quan tâm đến vết thương của mình chút nào.
Toma đi bên cạnh cũng không kiềm được lo lắng mà nói, “Cậu nên cẩn thận một chút, mấy vết thương này tuy nhỏ nhưng rất dễ ảnh hưởng đến xương.”
Sato chỉ gật đầu nhẹ một cái xem như đáp lời rồi dẫn đầu đội hình đi vào trong.
Camera lúc này cũng đang quay cảnh tổ trọng tài đi vào, Yumi phát hiện Sato có vẻ rất mệt mỏi, mày anh thường xuyên nhíu lại, cũng có thể do đang phải chịu đựng cơn đau từ vết thương.

Mày Yumi cũng đang nhíu lại theo, cô lo lắng nên không phát hiện hai tay mình đã sớm siết chặt lại đến mức các móng tay ghim vào da rồi.
Sau 15 phút giải lao hai đội lại lần lượt ra sân, Sato cũng dẫn theo tổ trọng tài đi ra, ai nấy đều đã vào vị trí của mình.


Trong lúc đợi hai đội ra sân đầy đủ Sato liền đưa mắt nhìn về khán đài, anh chợt nhớ lúc trước ở Nhật cũng từng có người ngồi nhìn anh từ trên khán đài, cô gái nhỏ với đôi mắt sáng luôn dõi theo anh, sẽ khẽ mỉm cười mỗi khi anh đưa mắt nhìn lên.

Sato không nhớ bản thân đã rung động với cô từ lúc nào, từ khi cô hỏi thăm về mối tình đầu của anh hay là lúc cô nói cô thích anh.

Sớm biết sẽ còn xảy ra nhiều chuyện ở phía sau thì hôm đó anh đã không từ chối cô rồi, so với việc chờ đợi bản thân thông suốt anh lại sợ sẽ đánh mất cô, giống như việc hơn một tháng nay hai người vẫn chưa từng liên lạc với nhau, đối với anh nó giống như cực hình khiến anh không có phút giây nào ngừng tự trách mình cả.
Có vẻ như Sato đã ngẩn người khá lâu, Kimura vội vàng lên tiếng nhắc nhở anh.

Sato lấy lại sự tập trung của mình, thấy các cầu thủ đã ra sân đầy đủ anh liền thổi còi bắt đầu hiệp hai của trận đấu.
Do ở hiệp một tỷ số hòa nhau nên ở hiệp hai các cầu thủ bắt đầu tranh nhau kịch liệt, nhìn các cầu thủ liên tục phạm lỗi mà Yumi cảm thấy lo lắng thay cho Sato.

Trong tình hình hiện tại nếu trọng tài còn đưa ra một quyết định không công bằng nào thì có thể càng khiến cho hai đội kích động thêm.
Ở hiệp hai này Sato tương đối tập trung cao độ, anh cũng quên mất cơn đau ở chân mà tập trung áp sát vào từng pha bóng của các cầu thủ.

Có cầu thủ phạm lỗi cũng có cầu thủ bị thương nhưng quyết định của Sato đến giờ phút này vẫn chưa có ai ý kiến, chứng tỏ mọi quyết định đều là đúng đắn.

Yumi không nhớ hôm nay Sato đã rút thẻ vàng ra mấy lần, chỉ nhớ đến lần cuối cùng thì trận đấu cũng kết thúc, cầu thủ vừa phạm lỗi có vẻ không phục nên đã vung tay mạnh vào không trung, nhưng khi nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của Sato anh ta lại im lặng quay người đi vào trong.
Trận đấu kết thúc ai nấy đều đầy mồ hôi, Yumi để ý lúc này trời cũng đã bắt đầu tối, những người xung quanh đã bắt đầu lục đục đi về.

Quảng trường này cách sân vận động Bishan không xa, cô chần chừ không biết bản thân có nên đi tìm Sato hay không, cô rất lo cho vết thương của anh nhưng lại không biết phải nên đối mặt với anh như thế nào.
Một tháng không gặp tuy không lâu nhưng đủ xây nên một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ, nếu bây giờ gặp nhau thì câu đầu tiên nên nói gì, liệu cô có tư cách để hỏi han và quan tâm anh hay không? Điều này Yumi cũng không biết nữa…
Cô đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn không đi nữa, ở nơi đó không chỉ có mình Sato, còn có đồng nghiệp của anh và rất nhiều người nữa, nếu cô đến lại gây thêm một hồi khó xử.
Nhớ lại lúc kết thúc trận đấu nét mặt của Sato cũng xem như là ổn, hẳn là vết thương của anh cũng không sao.

Yumi thở dài một hơi, quyết định đi dạo thêm một lúc, đợi dòng người thưa dần rồi mới quay về khách sạn.
Do tổ trọng tài còn có cuộc hẹn với người đại diện bên FiFa để sắp xếp lịch trình công việc nên phải rời đi tương đối gấp.

Cả tổ sau khi từ sân vận động quay về khách sạn liền nhanh chống mang theo hành lý của mình duy chuyển đến một khách sạn khác để tiện cho công việc.

Lúc tất cả chuẩn bị bước lên xe thì vừa hay Yumi quay trở về, ánh mắt của cô và Sato chạm nhau, cả hai đều mở to mắt vì kinh ngạc.
Khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau thời gian giống như ngừng lại vậy, tim Sato đập rất nhanh, thì ra tối qua không phải anh hoa mắt, thì ra cô và anh luôn ở cùng một khách sạn, thì ra hai người vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.
Yumi cũng ngẩn người nhìn anh, cô cũng không ngờ hai người lại gặp nhau nhanh đến vậy, còn tưởng lần gặp gần nhất của hai người sẽ xảy ra ở Nhật, không ngờ lại xảy ra một cách khó xử như vậy.
Thấy Sato đứng bất động Hiroshi liền bước đến vỗ vai anh, nhìn theo ánh mắt của Sato phát hiện người đến là Yumi Hiroshi cũng kinh ngạc không kém.


Còn chưa kịp lên tiếng thì Sato đã dúi vali của mình vào tay anh rồi đi nhanh về phía Yumi.
Hiroshi gọi với theo, “Này…” Còn chưa lên tiếng nhắc Sato sắp muộn giờ thì đã thấy anh kéo tay Yumi đi vào góc khuất rồi.

Hiroshi đưa tay gãi mũi mình, thôi vậy, dù sao hai người họ gặp được nhau ở đây đã là không dễ dàng gì rồi.
Sato kéo Yumi vào góc khuất, anh không nói không rằng liền áp cô vào tường, môi anh rơi xuống môi cô, nụ hôn cuồng nhiệt bởi vì tích tụ nhung nhớ mà diễn ra.

Sato bất chấp sự phản kháng của Yumi, anh nâng hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, nụ hôn vừa thô bạo lại vừa dịu dàng, khiến cho trong vài giây ngắn ngủi Yumi quên cả phải vùng vẫy.
Thực chất cô cũng không muốn phản kháng mà chỉ sợ bị người khác nhìn thấy, thân phận cô thì bình thường nhưng Sato thì lại khác, huống chi trận đấu anh bắt chính lại vừa mới kết thúc, để người khác nhìn thấy không biết sẽ gây ra phiền phức gì nữa.
Thấy Yumi đã bình tĩnh lại Sato mới lưu luyến rời khỏi môi cô, ánh mắt của anh nhìn cô còn mang theo một tầng hơi nước, cũng không biết đó là dấu hiệu của sự nhớ nhung hay là vui mừng.
Giọng Sato khàn khàn, “Đừng trốn tránh và đừng chặn liên lạc của anh nữa, nghe anh giải thích mọi chuyện được không?”
Yumi có hơi chần chừ nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Khuôn mặt Sato hiện ra ý cười, anh khẽ hôn lên môi cô thêm một cái, nói tiếp, “Bây giờ anh hơi gấp, buổi tối em gọi cho anh trước được không?” Chủ yếu vẫn là muốn cô mở chặn liên lạc cho anh.
Yumi lại gật nhẹ đầu.

Cô giống như người bị thôi miên, vốn dĩ đã muốn mở chặn liên lạc của Sato từ lâu nhưng ngại không có lý do, bây giờ thì tốt rồi, Sato đã chủ động lên tiếng thì cô còn từ chối gì nữa.
Sato khẽ vuốt má cô đầy yêu thương, giọng nói mang theo cả bầu trời dịu dàng, “Đợi anh nhé..