Dự án làm xong được chuyển lên cấp trên nhưng vẫn bị cấp trên xét nét gây khó dễ, cũng may Takehiko đứng ra thuyết trình nên mọi chuyện mới xem như suôn sẻ.
Trôi qua mấy ngày cuối cùng não cũng có thể thư giãn, dự án kết thúc Yumi cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm nay cô đến công ty để bàn giao lại một số công việc trước đó còn dang dở, nhân tiện mời cả văn phòng đi ăn tối.
Yumi định mở một bữa tiệc nho nhỏ để cảm ơn những người đồng nghiệp trong văn phòng vì đã giúp cô.
Yumi còn nhớ ngày mới đến ngoại trừ Matt ra cô không thân thiết với ai, cũng ít dám bắt chuyện với những đồng nghiệp ngồi gần, ấy vậy mà thấm thoát thời gian cũng đã trôi qua hơn tám tháng, đối với những người trước đó còn xa lạ bây giờ cô lại thấy luyến tiếc.
Kami ngồi bên cạnh nhìn thấy Yumi sắp xếp đồ đạc hai mắt cô thoáng đỏ, “Em phải trở về thật sao?”
Yumi quay đầu mỉm cười trấn an Kami, “Em sẽ còn quay lại mà.
Đợi bàn giao việc xong em xin nghỉ phép rồi lại sang thăm mọi người.”
Aiko từ xa đi đến nghe Yumi nói cô liền xua tay, “Thôi đi, sức khỏe em còn chưa tốt hẳn, nghỉ phép thì ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy ngày trước bọn chị còn sợ em lại ngất nữa đấy.”
Yumi phì cười, mấy ngày trước cô thật sự chơi liều, nếu không phải Takehiko ngăn cản cô đã mang luôn chăn nệm của mình đến công ty nhất quyết tăng ca suốt đêm rồi.
Nhắc đến Takehiko cô lại cảm thấy anh ta rất khó hiểu, từ lúc cô vào viện đến lúc ra viện hầu như ngày nào anh ta cũng xuất hiện bên cạnh, ngoại trừ quan tâm đến chuyện ăn uống ngủ nghỉ của cô thì còn giám sát thời gian cô làm việc, khiến cho cô một chút riêng tư cũng không có.
Ban đầu Yumi còn sợ Takehiko có ý gì đó với mình, nhưng thấy mấy ngày rồi anh ngoại trừ nhắc nhở cô ăn cơm và cùng cô bàn luận công việc ra thì không có nói gì thêm, biểu cảm gương mặt anh vẫn luôn lạnh nhạt khiến cô không đoán được anh đang nghĩ gì.
Sắp xếp xong đồ cá nhân của mình Yumi liền nhân lúc nghỉ trưa chạy đến gõ cửa phòng giám đốc, bên trong rất nhanh vang lên tiếng, “Vào đi.”
Yumi mở cửa bước vào trong, tiếp xúc với Takehiko một thời gian cũng không ngắn, bây giờ Yumi đã không còn cảm giác lo sợ mỗi khi gặp anh giống như trước kia nữa.
Nhìn thâý Takehiko đang xem tài liêu, Yumi lên tiếng gọi “Sếp.”
Nghe tiếng Yumi Takehiko liền ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”
“Buổi chiều anh có rảnh không, cùng đi ăn tối với mọi người nhé?”
Nhìn thấy ánh nhìn khó hiểu của anh Yumi nói tiếp, “ Em mời.”
Takehiko bỏ tài liệu trên tay xuống, đôi mắt hiếm khi hiện ra ý cười, “Sao đột nhiên lại mời, em trúng thưởng sao?”
Yumi bĩu môi, cô không ngờ người như Takehiko mà cũng biết nói mấy lời trêu chọc đó, cô liền giải thích, “Không có, là do em sắp về Việt Nam rồi, muốn mời mọi người một bữa cơm để cảm ơn.”
Gương mặt Takehiko thoáng trầm xuống, anh chỉ khẽ nói, “Ừ”
“Vậy tan làm em và mọi người đợi anh ở cổng công ty nha.” Yumi không chú ý đến nét mặt của Takehiko, thấy anh đồng ý cô liền vui vẻ đi ra ngoài.
Takehiko nhìn theo bóng cô, trong lòng không biết đang xuất hiện tư vị gì, khó chịu cũng có mà bất lực cũng có.
Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, mấy hôm nay anh đã cố gắng áp chế bản thân và tình cảm của mình, không muốn cô sau khi chịu tổn thương lại phải gánh thêm khó xử.
Anh sợ nếu vội vàng sẽ khiến cô tránh né anh, thôi thì cứ chậm rãi từ từ xâm nhập vào trái tim của cô vậy.
Nhưng bây giờ Takehiko lại có chút lo lắng, anh lo lắng khi cô quay về Việt Nam anh sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô nữa, công việc bận rộn anh cũng không thể bỏ mặc mà chạy sang Việt Nam tìm cô, huống chi trong lòng cô vẫn còn tồn tại thêm một hình bóng khác.
Takehiko tự hỏi trong mối quan hệ tình cảm này, liệu anh có được bao nhiêu phần trăm thành công đây?
Bảy giờ tối, địa điểm là căn phòng được bao riêng trong nhà hàng Takimi, căn phòng với chiếc bàn dài có sức chứa đến hai mươi người, lúc này bầu không khí lại có chút ảm đạm.
Cả văn phòng của Yumi có tổng cộng mười lăm người, thêm Takehiko và hai người kỷ thuật nữa, tất cả đều đủ mặt mười tám người.
Yumi lén lút đưa mắt nhìn mọi người trong căn phòng một lượt, phát hiện người nào người nấy đều ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc giống hệt đang ngồi trong phòng họp.
Lại đưa mắt nhìn sang vị đầu xỏ gây ra bầu không khí này, phát hiện anh đang chậm rãi nhấm nháp ly trà matcha nóng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Lúc này điện thoại của Yumi đột nhiên có tin nhắn, “Yumi à, sao em mời luôn cả giám đốc mà không nói với bọn chị vậy?”
Yumi tự nhiên muốn khóc, cô nhắn lại, “Em quên mất.” Mấy ngày rồi tiếp xúc với Takehiko nên cô cũng xuất hiện thói quen, đối với anh cũng tự nhiên hơn trước, cô quên mất người trong văn phòng xem anh như vị hung thần chuyên sát phạt bọn họ.
Lần này thì xong rồi, cứ tưởng được ăn một bữa cơm vui vẻ, không ngờ lại khiến mọi người khó xử như vậy.
Cũng may Takehiko lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “Tan làm rồi nên mọi người cứ tự nhiên đi, ở đây không phải là công ty, tôi hết giờ làm sếp rồi.”
Câu nói pha thêm một chút hài hước khiến tất cả mọi người trong phòng dần thả lỏng, lúc này Yumi mới lên tiếng, “Mọi người mau gọi món đi, thích gì thì chọn đó, em mang theo rất đủ tiền.”
Cả phòng phá lên cười, sau đó mọi người bắt đầu thảo luận và thoải mái chọn món, Yumi lén lút nhìn Takehiko một cái, phát hiện anh cũng đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt anh mang theo một tia dịu dàng giống hệt ánh mắt của Sato lúc nói với cô “Chúng ta hẹn hò đi.”
Nhắc đến Sato tia sáng trong mắt Yumi chợt tắt, một sự buồn bã kèm theo hụt hẫng thoáng chốc lướt qua gương mặt cô.
Takehiko nhận lấy thực đơn từ một người bên dưới chuyền đến, anh vờ như không phát hiện ra nét mặt Yumi, tay đẩy thực đơn đến bên cạnh cô, “Em chọn món đi.”
Bữa tối kéo dài đến hơn tám giờ, thấy còn sớm nên Yumi đề nghị mọi người đến quán bar trong khu chung cư của cô chơi, quán bar này lần trước cũng tổ chức tiệc chia tay cho Matt, tuy nói là quán bar nhưng không khác quán rượu là bao, ở nơi này chỉ có sự thoải mái và cuồng nhiệt chứ không có những vấn đề tệ nạn hay sự k1ch thích như ở những quán bar lớn khác.
Thấy mọi người đều đồng ý nên Yumi đứng dậy định ra ngoài thanh toán, lúc đứng đợi nhân viên in hóa đơn cô nhìn thấy Takehiko bước lại bên cạnh mình.
“Sao anh lại ra đây?”
Takehiko còn chưa kịp trả lời cô thì nhân viên đã đưa hóa đơn đến, anh không xem mà đưa thẻ của mình ra, “Dùng thẻ của tôi.”
Yumi vội ngăn lại, “A không cần đâu, em có mang đủ tiền mà.”
Takehiko khoát tay ý bảo người nhân viên cứ dùng thẻ anh, sau đó quay sang Yumi nói, “Tiền đó em để thanh tooán tiền rượu đi, một lát nữa tôi muốn uống nhiều rượu.”.