Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 11





Sato là một người sống theo giờ sinh học, tức là đúng giờ đúng phút cơ thể anh sẽ tự động phản ứng.

Bình thường đúng năm giờ ba mươi anh sẽ thức giấc, không hiểu sao hôm nay đại não lại thức dậy sớm hơn mọi khi.

Sato nhìn đồng hồ trên bàn, chỉ mới có năm giờ sáng, bản thân anh lúc này lại không hề còn cảm giác thèm ngủ nào nữa.
Hiếm khi dậy sớm, Sato kéo rèm cửa ban công nhà mình ra, bên ngoài trời chỉ mới lờ mờ sáng, phía đông còn có một vài rặng mây màu cam đỏ, anh vươn mình hít thở, hưởng thụ bầu không khí se lạnh hiếm có này.

Sato nhìn xuống phía dưới, bên dưới đã có một vài cửa hàng mở cửa, mấy người trung niên thức dậy sớm lúc này đang cùng nhau vừa chạy bộ vừa tám chuyện.
Sato chợt nhớ đến Yumi, sau chuyện buổi trưa hôm qua cả hai người đều không gặp lại nhau lần nào.

Sato nghĩ là Yumi đi cùng Matt nên không muốn làm phiền, vì vậy tối hôm qua cũng không sang nhà cô ăn cơm.
Gần sáu giờ sáng, nếu không có gì thay đổi thì giờ này Sato và Yumi sẽ gặp nhau ngay hành lang theo thường lệ.

Sato đứng chần chừ ở cửa nhà mình một lúc, anh đưa mắt nhìn sang cánh cửa căn nhà đối diện, cánh cửa vẫn im lìm và không có dấu hiệu nào là sắp mở ra.


Sato nhìn đồng hồ trên tay, quyết định sẽ đợi thêm một lúc.
Sato đứng ở hành lang hết khởi động tay chân lại đến kéo giãn cơ, đã qua mười lăm phút mà người bên trong nhà kia vẫn chưa ra ngoài, hoặc cũng có thể cô đã đi từ sớm.

Sato nhíu mày, thấy thời gian không còn sớm liền không đợi nữa mà bấm thang máy đi xuống.
Chân của Yumi bị bong gân khá nặng, bác sĩ quấn một lớp vải chuyên dụng cố định ở phần mắt cá chân cô, còn dặn dò thời gian sắp tới phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ.

Matt đưa cô về nhà, sau đó lại liên hệ phía bên công ty xin nghỉ phép giúp cô.

Yumi được nghỉ hẳn một tuần nên tương đối rảnh rỗi, cô ngủ một mạch đến mười giờ trưa, đến khi chiếc bụng réo lên inh ỏi cô mới vì đói mà thức dậy.

Chân đau nên Yumi di chuyển hơi bất tiện, cô một tay chống nạn một tay bám vào tường khập khiễng bước đi.

Cũng may trong nhà vẫn còn vài gói mì và nửa cái bắp cải lần trước Sato để lại, Yumi thở dài tự mình nấu mì ăn.
Hôm nay Sato có vẻ cau có hơn bình thường, vừa nhìn thấy Meiko đến sắc mặt anh càng khó coi hơn.
Thấy cô đi về phía mình, anh lạnh nhạt hỏi "Tìm anh sao?"
Meiko âm thầm đánh giá sắc mặt của Sato, thấy anh khó chịu cô liền nói "Hôm nay anh làm sao vậy?"
Sato nghiêm túc nâng tạ, mặt không đổi sắc nói "Không làm sao cả, em tìm anh có chuyện gì không?"
"Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Meiko giận dỗi.
Ai ngờ lần này Sato thật sự gật đầu "Anh bận lắm nên em có việc gì nghiêm túc thì hãy tìm anh, không có thì đừng phí thời gian nữa."
Meiko như không thể tin mà nhìn Sato, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện một cách lạnh lùng với cô như vậy.

Cô theo đuổi anh cũng không phải ngày một ngày hai, dù cho cô có làm quá đáng đến mức nào, anh cũng nể mặt bố cô mà chưa bao giờ tỏ thái độ dứt khoát như vậy.

Ánh mắt Meiko như hiện lên tia lửa "Lần này lý do từ chối em là gì? Là cô nhóc mới vừa lớn kia sao? Sato à em thật sự không thể hiểu được anh, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, tính thêm vài năm nữa cô ta còn có thể gọi anh là bố đó?"
Sato nhíu chặt hai hàng mày của mình, anh nhìn Meiko giống như đang nhìn một kẻ xa lạ "Chuyện của anh thì liên quan gì đến em? Mỗi một người đều có một sức chịu đựng riêng, anh thật sự không hiểu bản thân anh có gì tốt mà khiến em cố chấp hết lần này đến lần khác như vậy?"
Đôi mắt Meiko ngập tràn ánh nước, cô lớn giọng "Đúng vậy! Anh không có gì tốt cả, tất cả là do em, là em ngu ngốc đi thích anh được chưa???"

Giọng của Meiko rất lớn, khiến cho đám người trên sân lúc này đều kinh ngạc nhìn qua.

Mấy người Hiroshi nhìn nhau một cái, sau đó liền kéo sang chỗ của Sato.
" Sao vậy? Sao hai người lại cãi nhau." Toma bước lại định tách hai người ra, dù sao anh cũng lớn tuổi nhất ở đây, cũng xem như là anh của Sato và Meiko.
Sato không trả lời, anh đặt quả tạ trên tay lên kệ, sau đó bình tĩnh nói với Meiko "Quay về đi, công việc của em rất bận, đừng phí thời gian ở đây làm gì?" Lần này đến lý do từ chối Sato cũng lười tìm, cứ trực tiếp nói thẳng như vậy đôi khi sẽ tốt hơn.

Meiko bật khóc, cô ôm mặt, không nói lời nào mà đi nhanh ra ngoài.

????hách thánh tì???? được ﹙ ???? R U M ???? R U ???? Ệ N﹒????n ﹚
Hiroshi vỗ vai Sato "Sao lại nặng lời như vậy? Dù sao cô ấy cũng là con của chủ tịch, cậu ít nhiều gì cũng phải nể mặt chứ."
Sato thở dài "Nể mặt bao nhiêu lần rồi, lần nào cô ấy cũng xem như gió thoảng qua tai, có lần nào chịu hiểu đâu."
Kimura và Akane nhìn nhau, hai người bọn họ không biết nói gì, năm người họ đều là cộng sự và bạn thân lâu năm của nhau, ai mà không biết Sato là người tốt tính, nếu như không chạm đến giới hạn của cậu ta thì cậu ta sẽ không như vậy.

Lần này thì hay rồi, cả nhóm đều biết Sato hiện tại đang có tình ý với cô nhóc hàng xóm, nhưng nhìn thái độ ngày hôm qua giữa hai người, không chừng lại đang xảy ra cãi vã gì đó, Meiko chỉ là xui xẻo đụng trúng Sato lúc này mà thôi.
Nhìn thấy Sato vẫn dửng dưng sắp xếp lại dụng cụ tập, Kimura huýnh nhẹ vào tay Hiroshi "Cậu sang nói chuyện với cậu ta đi."
Hiroshi chỉ vào mũi mình "Sao lại là tôi?"
Akane cười "Không cậu thì ai? Ở đây ngoài cậu ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa cả." Trước khi gặp nhóm người Toma, Kimura và Akane, Hiroshi với Sato từng là bạn học thời đại học, so với ba người kia, Hiroshi phải nói là một người bạn thân nhất và hiểu Sato nhất ở đây.
Hiroshi gãi gãi tóc của mình, anh đi lại phía Sato "Này, cậu và cô nhóc kia làm sao nữa vậy?"
Sato không nhìn Hiroshi, anh vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Hiroshi thở dài "Hôm qua tôi đã nghe chính miệng cô ấy thừa nhận là thích cậu rồi."
Lời này của Hiroshi vừa thốt ra khiến cho cánh tay Sato khựng lại, nhưng cũng chỉ vài giây, sau đó anh lại tiếp tục đặt mấy quả tạ nhỏ lên kệ, giọng nói thản nhiên "Vậy sao?"
"Tôi thật sự không hiểu hai người luôn đấy, rõ ràng cả hai đều có ý với nhau, hà tất gì phải tránh né như vậy?"
Sato sắp xếp xong đồ, anh quay sang bình tĩnh nói với Hiroshi "Khi nào cậu gặp một người nhỏ tuổi hơn đi cậu sẽ hiểu.

Cậu không nghe lúc nãy Meiko nói tính thêm vài năm nữa cô ấy có thể gọi tôi là bố sao? Trong chuyện tình cảm không phải nói hòa hợp là có thể hòa hợp được.

Nếu cậu không thể cho họ được thứ họ cần thì tốt nhất là nên buông bỏ để họ tìm được một người tốt hơn."
"Vậy cậu biết cô ấy cần điều gì sao?"
Câu nói khiến cho Sato khựng lại, anh thật sự biết Yumi cần gì sao? Sato không trả lời, bởi vì anh thật sự không biết.

Sato cứ nghĩ Yumi thích một người có nhiều điểm chung với cô, cùng cô trải qua một thời tuổi trẻ tươi đẹp.

Nhưng Sato đã sớm lướt qua khoảng thời gian đó, anh bây giờ cũng không phải là một chàng trai tuổi đôi mươi, sớm đã quên mất cách để tạo nên sự chú ý cùng sự lãng mạn của thời trẻ rồi..